Khả Năng Có Mưa Là 100% - Giới Thái Hồ Hồ

Chương 58

Thật ra Tạ Dĩ Tân chỉ chuẩn bị duy nhất một món quà thôi.

Anh luôn hành động theo trực giác của mình, cứ nghĩ là làm chứ không quá quan tâm đến suy nghĩ của người khác, mà nếu có bị từ chối thì anh cũng chẳng bận tâm.

Nhưng khi đặt sợi dây chuyền chìa khóa mang ý nghĩa "sống chung" này lên cổ Tần Xán, Tạ Dĩ Tân mới nhận ra anh chưa từng nghĩ đến việc Tần Xán có thể từ chối mình.

Điều này khiến anh hoảng loạn.

Bởi vì anh phát hiện nếu lời giải đáp cuối cùng có liên quan đến Tần Xán, thế thì anh sẽ rất để ý đến kết quả.

Anh cố giữ bình tĩnh liếc nhìn thoáng qua nửa miếng bánh sinh nhật còn lại trên bàn, rồi bất ngờ nghĩ đến việc "làm bánh" như một món quà.

Mà Tần Xán vẫn chưa trả lời một hồi lâu.

Cậu lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt Tạ Dĩ Tân, lồng ngực hơi phập phồng, sau đó rút lấy gói bao cao su từ tay anh.

Cậu cúi đầu liếm nhẹ lên xương quai xanh dính đầy kem của Tạ Dĩ Tân.

Chàng thanh niên vùi đầu vào cổ anh, đầu lưỡi khẽ cuốn lấy lớp kem cho vào miệng, sau đó để lại một nụ hôn trên xương đòn.

Tạ Dĩ Tân có vóc dáng gầy, xương quai xanh lộ ra không có chút mỡ thừa khiến Tần Xán khẽ siết răng ngậm nhẹ làn da đó rồi cắn một cái.

Hơi thở của Tạ Dĩ Tân dần trở nên dồn dập, từ trong cổ họng anh thoát ra âm thanh mà ngay chính anh cũng chưa từng nghe qua.

Bây giờ Tạ Dĩ Tân gần như bị Tần Xán ép ngã lên bàn ăn, vì vốn không quen với tư thế này nên anh định quay đầu tránh đi, nhưng cằm đã bị Tần Xán mạnh mẽ giữ lại——

Họ trao nhau một nụ hôn ngọt ngào, kéo dài, đậm vị kem.

Hương vị ngọt mịn của kem lan trên đầu lưỡi, nước bọt hòa quyện, ướt át và nhớp nháp.

Tạ Dĩ Tân biết rằng nụ hôn này nghĩa là Tần Xán đã chấp nhận món quà của anh.

Tuy vậy, anh vẫn đưa tay đặt lên ngực Tần Xán, kéo nhẹ khoảng cách giữa hai người và khăng khăng muốn nghe câu trả lời rõ ràng: "... Rốt cuộc em có nhận chiếc chìa khoá hay không?"

Ánh mắt của Tần Xán sáng rực, ấm áp nhìn vào anh.

"Tạ Dĩ Tân."

Cậu chăm chú nhìn sâu vào mắt rồi gọi tên anh: "Ngay từ khi anh đặt nó lên cổ em, em đã không thể nào trả lại được nữa."

Tạ Dĩ Tân nhìn cậu rồi nhẹ nhàng đáp lại một tiếng "Ừm".

Anh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đường viền trên ngực của cậu, cuối cùng dừng lại ở sợi dây chuyền mảnh màu bạc.

Đầu ngón tay bất chợt cuốn lấy sợi dây, nhẹ nhàng kéo lại gần hơn——

Khoảng cách giữa họ gần như biến mất, mũi chạm mũi.

"Vậy thì bây giờ hãy nhận món quà thứ hai của em đi nào." Tạ Dĩ Tân nói.

Làm bánh là một việc không hề dễ dàng.

Nguyên liệu, nhiệt độ lò, kỹ thuật và cách trang trí - mỗi yếu tố đều rất quan trọng. Và chỉ cần sai một bước thôi là thành phẩm cuối cùng sẽ bị ảnh hưởng ngay. Vì vậy cần thực hiện mỗi công đoạn một cách tỉ mỉ.

Bước đầu tiên trong việc làm bánh kem là chuẩn bị nguyên liệu cùng các dụng cụ cần thiết.

Bí quyết để bánh mềm mịn, thơm ngon nằm ở phần cốt bánh chiffon và kem. Đặc biệt, độ nướng của cốt bánh và cách đánh kem là hai phần quan trọng nhất, đòi hỏi nhiều dụng cụ như máy đánh trứng, spatula, và túi bắt kem trong suốt.

Nếu là người lần đầu làm bánh, một thợ làm bánh mới vào nghề có thể sẽ gặp khó khăn ngay từ bước đơn giản nhất.

——Ví dụ: không biết cách mở túi bắt kem mới cóng.

"Sao cái bao này mỏng như vậy mà lại khó xé thế?"

"Có một khe nhỏ ở viền đấy, xé từ đó ra."

"Em đã xé từ chỗ đó rồi mà, sao vẫn chưa được——"

"Em chậm quá."

"... Sinh nhật em mà, sao đàn anh lại sốt ruột hơn cả em nữa vậy?"

"Em chậm quá."

"..."

"Hay là để anh làm... ưm——"

Khâu chuẩn bị dụng cụ có chút khó khăn, nhưng cuối cùng mọi thứ cũng được sắp xếp ổn thỏa.

Bước tiếp theo là làm phần cốt bánh.

Bánh chiffon quyết định độ bông xốp và hương vị ngọt ngào của bánh, nên trong quá trình nướng phải thường xuyên kiểm tra. Nếu nướng quá lâu thì bánh sẽ bị khô, ngược lại sẽ không chín đều.

Có thể dùng đũa để thăm chừng độ chín của bánh, nhưng nếu muốn thật tỉ mỉ thì tốt nhất là chờ bánh nguội rồi nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn vào cốt bánh để cảm nhận xem đã đạt độ mềm ẩm cần thiết chưa.

Chiếc bánh chiffon hoàn hảo phải không được quá khô nhưng cũng không quá ướt.

Do lò nướng có thể làm bánh chín không đều, một ngón tay có thể không đủ, cần dùng nhiều ngón để kiểm tra kỹ lưỡng, đặc biệt là kiểm tra vùng rìa và trung tâm nhiều lần để xác định chính xác bánh đã đạt độ mềm xốp mong muốn hay chưa.

"Giờ anh cảm thấy thế nào rồi?"

"..."

"Đàn anh?"

"..."

"Em có nên lấy ra trước không nhỉ——"

"Không cần, dừng... dừng một chút là được. "

Bước thứ ba là đánh bông kem và bơm kem vào cốt bánh.

Độ mịn và vị béo ngậy của kem phụ thuộc nhiều vào độ đánh, cần khuấy đều đảo liên tục rồi cho vào túi bắt kem đã chuẩn bị sẵn.

Trước khi bơm kem vào cốt bánh, túi bắt kem phải được đặt đúng vị trí.

Khi kem mềm mịn chạm vào cốt bánh có chút khô ráo, cần cẩn thận không nhấn mạnh quá, chỉ nên từ từ bơm vào từng chút một để kem lấp đầy bên trong bánh.

"Bây giờ thế này được chưa anh?"

"Chờ... chờ chút nữa."

"Vâng."

Một thợ làm bánh giỏi không nên tự ý làm theo cách của mình mà phải kiểm tra thường xuyên vị trí của vòi phun kem và áp lực của túi bắt kem để đảm bảo vừa phải.

Vì nếu dùng lực tay quá mạnh thì có thể sẽ phá hỏng phần cốt bánh, còn nếu tần suất quá nhanh thì kem có thể tràn ra ngoài.

Chỉ khi đủ kiên nhẫn và thận trọng mới tạo ra chiếc bánh hoàn hảo.

"Tốc độ này vẫn ổn chứ anh?"

"..."

"Đàn anh, giờ anh đổ mồ hôi nhiều lắm đó."

"..."

"Mặt anh cũng đỏ, thở gấp gáp, mà còn——"

"...Đừng... đừng nói gì nữa, mau lên."

Khi đã quen tay và lực thì chỉ cần nhắm chuẩn vị trí vòi kem, chèn ép, nhấn túi bắt kem xuống liên tục để kem lan tỏa đều vào từng lỗ khí trong bánh, tạo nên sự hòa quyện đỉnh nóc là được.

Ngay cả khi là một thợ làm bánh mới, chỉ cần thử qua nhiều lần là có thể dần thành thạo.

Hơi thở dần trở nên đứt quãng, Tạ Dĩ Tân bám vào mép bàn để giữ thăng bằng, lúc này anh cảm thấy có chút hối hận.

Anh hối hận vì đã đưa chìa khóa cho Tần Xán quá sớm.

Không phải vì điều gì khác, mà chính chiếc chìa khóa kim loại nhỏ bé ấy giờ đây liên tục đập vào lưng anh mỗi khi Tần Xán chuyển động, cọ vào xương bả vai anh rồi đôi khi trượt xuống vùng eo nhạy cảm.

Ban đầu thì anh cảm nhận được sự lạnh buốt của kim loại, rồi dần dần nóng lên qua từng cú va chạm và ma sát.

Tần Xán đang giữ eo anh, nghe tiếng Tạ Dĩ Tân thều thào: "Em... dây chuyền của em... tháo ra đi."

Tần Xán ngẩn người, thở gấp hỏi lại: "Sao vậy anh?"

Tạ Dĩ Tân không đáp, tầm mắt rung lắc, chỉ thở dốc.

Tần Xán cúi xuống, thấy trên lưng Tạ Dĩ Tân hằn lên những vết đỏ do va chạm, chợt ý thức được vấn đề.

Cậu ngắm nhìn lớp da đó một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Nhưng em không muốn tháo đâu mà."

Đây rõ ràng là món quà sinh nhật cậu mới nhận được, là món quà mà Tạ Dĩ Tân đã tặng cho cậu.

Hơi thở Tạ Dĩ Tân sững lại: "Em——"

Tần Xán kéo nhẹ dây chuyền, xoay lại để chiếc chìa khóa rơi xuống sau lưng mình.

"Như vậy là được rồi."

Cậu ghé sát Tạ Dĩ Tân, ép ngực mình áp vào lưng anh: "Coi như bù đắp, giờ em cho anh cảm nhận thứ mà anh hay thích nhất, mềm mại và ấm áp, được không anh?"

Tạ Dĩ Tân vốn yêu thích cảm giác từ cơ ngực của Tần Xán.

Nhưng anh không ngờ sẽ có ngày mình lại cảm nhận bộ ngực ấy từ sau lưng trong tư thế này: "Đừng áp... gần quá."

Tần Xán không mảy may để ý, nhẹ nhàng cọ ngực vào lưng Tạ Dĩ Tân, cơ ngực săn chắc áp sát hơi mạnh xuống hai bên xương bả vai anh, đồng thời phần cơ bụng cũng khít chặt theo trũng eo uốn nhẹ phía dưới của Tạ Dĩ Tân.

"Anh chắc là không muốn thật chứ?" Chàng thanh niên khàn giọng thầm thì bên tai anh, "Vậy em sẽ thực sự không áp nữa đâu đấy nhé?"

Đây là lần đầu tiên Tạ Dĩ Tân cảm nhận sâu sắc rằng cơ bắp không chỉ đơn thuần mang lại cảm giác thoải mái khi chạm vào, mà còn là biểu tượng của sức mạnh dồi dào và năng lượng bất tận, tiềm tàng trong cơ thể của một chàng trai trẻ. Mọi thứ dần thể hiện qua sức mạnh áp đảo giờ đã thể hiện rõ ràng qua sự tiếp xúc mãnh liệt của cơ thể.

Mà Tạ Dĩ Tân là người luôn thành thật với bản năng cùng ham muốn của mình.

Anh sợ Tần Xán sẽ thật sự rời đi như cậu nói, bèn hơi quay đầu lại thở gấp, chủ động vòng tay kéo lấy đùi cậu, ép cho cậu gần thêm chút nữa: "Đừng tách ra."

Anh run rẩy hạ mắt, chờ một lát rồi thì thầm: "Gần thêm một chút... cũng được."

Kể từ lúc ấy, mọi thứ bắt đầu vượt ngoài tầm kiểm soát.

Với thanh niên trẻ tuổi lần đầu trải nghiệm chuyện này, giữ chừng mực quả thật là thách thức đối với cậu.

Thật ra ban đầu Tần Xán lo Tạ Dĩ Tân sẽ đau, nhưng dần nhận ra anh có vẻ lại thích được mạnh tay hơn chút.

Những lúc anh nhíu mày, mắt vô hồn hướng lên trần nhà, hơi thở dồn dập và lạc nhịp, đó cũng là những lúc anh say mê nhất.

Sắc đỏ ửng trên má và đuôi mắt anh mỗi lúc một đậm hơn, như thể... bên ngoài đang có cơn mưa lớn không ngớt vậy.

Cùng lúc đó, ngực và bụng Tần Xán cũng bị Tạ Dĩ Tân nhào nặn vân vê chẳng chút nương tay. Không ai trong họ dừng lại dù chỉ một khắc, tràn ngập đam mê và dục vọng, để rồi cùng nhau lạc vào một đêm không một giọt mưa rơi.

Đôi mắt Tạ Dĩ Tân như sóng nước màu đen thẫm, mái tóc ướt mồ hôi che khuất đôi lông mày, trong ánh mắt mệt mỏi vẫn đượm lên nét gợi cảm, trông như một loại quả chín mọng.

Cuối cùng, anh đã quá mệt đến mức nhắm mắt, khẽ nâng tay định ôm lấy cổ Tần Xán nhưng lại không còn sức.

Tần Xán cứ ngỡ anh muốn hôn liền cúi đầu xuống một chút.

Nhưng sau một thoáng chờ đợi, điều cậu nghe thấy lại là lời thì thầm mơ hồ của Tạ Dĩ Tân bên tai: "...Chúc mừng sinh nhật."

Tim Tần Xán rung động, suýt nữa thì không kìm được mình. Cậu cảm nhận được cơ thể Tạ Dĩ Tân run lên dữ dội, nên cậu thở gấp, ôm chặt anh hơn, vùi mặt vào hõm cổ của anh——

"Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất mà em từng nhận." Cậu thì thầm với Tạ Dĩ Tân.

-

Mùa thu đầu tiên ở London đầy lười nhác, bầu trời có chút âm u trong sáng thứ hai làm người ta dễ buồn ngủ. Vậy mà Tần Xán lại bước vào phòng thí nghiệm với tâm trạng vô cùng sảng khoái.

Hôm nay chỉ là một ngày thí nghiệm bình thường: chuyển những con tuyến trùng, ghi lại số lượng sống sót và pha chế dược liệu.

Thế nhưng những công việc vốn tẻ nhạt hôm nay lại khiến Tần Xán thực hiện với niềm thích thú lạ thường.

"Anh Tần? Em vừa lấy dữ liệu gần đây chạy được một số đồ thị. Có hai nhóm khá nổi bật, anh xem qua giúp em được không?"

Hác Thất Nguyệt cầm máy tính chạy tới, ngẩng đầu thấy Tần Xán, hỏi: "Hôm nay anh Tạ chưa tới sao ạ? Bình thường giờ này ảnh luôn đúng giờ nhất mà... Em cũng định nhờ ảnh xem qua."

"Hôm nay anh Tạ của em... hơi mệt." Tần Xán ngừng một chút: "Chiều chắc anh ấy mới đến được, em cứ gửi đồ thị cho anh xem trước cũng được."

Hác Thất Nguyệt không nghĩ ngợi nhiều mà đặt máy tính bên cạnh Tần Xán.

Cậu nhìn sơ qua rồi nói: "Xu hướng này khá giống với dự đoán của mình nhưng số mẫu vẫn chưa đủ, ít nhất phải thêm một vài lần thử nghiệm nữa mới đưa ra kết luận được."

Hác Thất Nguyệt gật đầu, ngẩng lên rồi bỗng giật mình: "Ơ ơ ơ...chị Gia Gia đến rồi ạ? Người bên cạnh chị ấy là——"

Tần Xán trả lại laptop cho Hác Thất Nguyệt rồi ngước mắt lên. Ngay khoảnh khắc thấy rõ người đứng cạnh Lạc Gia Gia, cậu không khỏi sửng sốt.

Dù lần này cả hai đều mặc áo thí nghiệm trắng như nhau, nhưng vóc dáng cao lớn cùng mái tóc vàng nổi bật của người kia thì không thể lẫn vào đâu được——đó chính là chàng trai cao to, mặc áo da đính đinh tán bu lông con ken mà cậu từng gặp trên hành lang.

Giờ đây, họ lại đứng đối diện nhau ngay giữa phòng thí nghiệm, như hai ngọn núi bất ngờ tái ngộ.

Cô nàng Hác Thất Nguyệt cao hơn 1m6 nhìn qua trái rồi qua phải, bất giác lùi một bước và chìm vào suy tư về cuộc đời.

Lạc Gia Gia hắng giọng giới thiệu: "Đây là đồng chí Tiểu Hạ, là sinh viên trao đổi từ Đại học S, hiện đang làm đồ án tốt nghiệp và vẫn làm quen với các dụng cụ và quy trình trong phòng. Mọi người giúp đỡ cậu ấy nhiều nhé."

Vừa nói, Lạc Gia Gia vừa tinh nghịch nháy mắt, ám chỉ như muốn nhắn nhủ "Chị đã báo trước cho mấy đứa rồi đấy. Tay này còn hơi lóng ngóng, nếu làm hỏng việc thì đừng đổ lỗi cho chị nhé."

Không khí lập tức trở nên có phần kỳ lạ.

"Hạ Gia Trạch."

Chàng trai tóc vàng lên tiếng phá tan sự im lặng. Trái ngược với vẻ ngoài ngổ ngáo, giọng nói của cậu ta lại mang chút chân thành: "Em hơi ngốc, căn bản cũng không giỏi, nhưng sẽ cố gắng theo kịp tiến độ của mọi người. Mong mọi người giúp đỡ!"

Thật ra trong phòng thí nghiệm không ai sợ người chậm chạp cả, vì ai cũng từng đi từ bước đầu lên, chỉ sợ người đần mà không biết mình ngu thôi.

Nhưng thái độ thẳng thắn của Hạ Gia Trạch lại khiến Hác Thất Nguyệt và Tần Xán hơi bất ngờ.

Lạc Gia Gia vỗ vai cậu ta, bảo cậu ta không cần áp lực quá.

Hác Thất Nguyệt cười hì hì: "Hồi chị mới tới cũng lóng ngóng lắm, làm quen một chút là ổn thôi."

"Có gì không biết thì cứ hỏi."

Tần Xán cũng nói thêm: "Mọi người ở đây đều nhiệt tình nên đừng ngại mở lời, ai cũng từng bắt đầu như thế cả."

Lạc Gia Gia gật đầu hài lòng, nhắc nhở: "Nếu chị không có ở đây hoặc đang họp, các câu hỏi về dụng cụ thì hỏi Thất Nguyệt và Ngũ Chu, còn nếu cần trao đổi lý thuyết thì cứ hỏi anh Tần và anh Tạ là được. À mà... hôm nay không thấy Tạ Dĩ Tân đâu nhỉ?"

Chưa đầy năm phút mà Tần Xán đã nghe đến hai lần câu hỏi này.

Cậu khẽ ho một tiếng rồi đưa ra câu trả lời quen thuộc: "Hôm nay anh ấy không khỏe lắm, chiều mới đến."

Lạc Gia Gia giơ tay ra dấu "ok" tỏ ý đã hiểu, nhưng bên cạnh đó, Hạ Gia Trạch đang đứng yên lặng từ nãy lại đột nhiên lên tiếng: "Tạ Dĩ Tân à?"

Hác Thất Nguyệt kêu lên "Ồ" một tiếng, tưởng Hạ Gia Trạch chưa biết Tạ Dĩ Tân là ai liền hào hứng giới thiệu: "Anh Tạ đó, là đàn anh đỉnh nhất trong phòng lab bọn mình, anh ấy——"

Tuy nhiên, Hạ Gia Trạch im lặng vài giây rồi đột ngột nói: "Em quen anh ấy."

Tần Xán hơi sững lại, mọi người xung quanh cũng chưa ai phản ứng ngay, còn Lạc Gia Gia thì kinh ngạc: "Ủa? Hai người đã gặp nhau trước đây rồi à?"

"Đúng vậy."

Vẻ mặt của Hạ Gia Trạch trước giờ rất điềm tĩnh, nhưng đến lúc này, biểu cảm của cậu ta như không kìm nén được, hiện lên một nụ cười nhẹ như hoài niệm: "Bọn em từng gặp nhau một lần... ở hội nghị HHJC ở Edinburgh."

Hác Thất Nguyệt chợt hiểu ra, thốt lên một tiếng "Ồ".

Nhưng ngay sau đó, Hạ Gia Trạch lại tiếp tục nói: "Thực ra không chỉ có hội nghị lần đó, mà từ rất lâu rồi... bọn em đã từng có một thời gian dài bên nhau."

Cậu ta đặc biệt nhấn mạnh từ "dài".

Không khí yên lặng trong vài giây, rõ ràng Lạc Gia Gia không ngờ đến tình huống này, còn Hác Thất Nguyệt thì ngạc nhiên đến mức kêu lên "Hả?" một tiếng.

Tần Xán bất giác siết chặt quai hàm, nhìn chòng chọc vào gương mặt của Hạ Gia Trạch rồi nhíu mày.

"Thật ra vì anh ấy mà em mới chọn đến Anh để làm đồ án tốt nghiệp năm cuối đấy."

Hạ Gia Trạch cắn nhẹ môi như đang nhớ lại gì đó, nở một nụ cười mơ hồ pha chút méo mó: "Bởi vì dù là trong cuộc sống hay nghiên cứu, con người của anh ấy đã ảnh hưởng đến em rất nhiều——"

"Em tuyệt đối không thể nào... quên anh ấy được."
Bình Luận (0)
Comment