Khách Điếm Đại Long Môn

Chương 71

Bạch Phong Ninh nhếch môi. Dường như hắn nghe được tiếng quát của Thập cửu điện hạ ở phủ Huyên vương. Hắn nhàn rỗi nhấp một ngụm trà nóng. Thời tiết đã chuyển sang lạnh. Mùa thu ở thành Lâm Dương ngắn hơn ở nước hắn hay thành Đồng Khê. Thế nên mùa đông cũng đến rất nhanh. Quả không hổ là kinh thành. Thời tiết cũng thay đổi nhanh đến mức khiến cho người ta trở tay không kịp.

So với tâm trạng còn có thể để ý đến thời tiết của Bạch Phong Ninh, tâm trạng của Cung Diệu Hoàng lúc này tồi tệ hơn nhiều. Hắn cảm thấy mình sắp uất ức đến nghẹt thở rồi. Với tính cách của hắn, tình cảnh này không phải là lúc ngồi ở nhà uống trà. Là nam tử hán, hắn phải đi cướp lại người con gái ấy. Cho dù đó là thê tử của ai, là hoàng thẩm của ai thì cứ bắt dạy cho một bài học rồi tính.

@STE’NT

Hắn không thể hành sự ôn hòa như Bạch Phong Ninh, đứng dậy vẫy tay tuyên gọi thuộc hạ thân tín vào:

- Hôm nay, các ngươi mau đến phủ Huyên vương đó bắt nha đầu họ Long về đây cho tiểu vương. - Dám gây chuyện với hắn ư? Hắn phải khiến cho hoàng thúc của mình đi tìm nương tử khắp kinh thành mới được. Hứ!

- Không phải Bạch mỗ đã bảo Cung đại thiếu gia nên bình tĩnh sao?

- Ai tin ngươi chứ? Không phải người đàn bà của ngươi nên đương nhiên ngươi không lo lắng rồi. - Nam tử như hắn có thể nhẫn nhịn mọi thứ chỉ trừ có việc nữ nhân của mình bị cướp đi ngay trong tay mình. Huống hồ, nữ nhân đó còn nói sẽ bảo vệ hắn. Kết quả, người đó chưa bảo vệ được hắn thì đã bỏ theo chồng cũ, quay ngoắt một cái trở thành thẩm thẩm của hắn. Cuộc chiến cung đình cũng chưa bao giờ biến thành vở hài kịch như vậy. Nha đầu này dám trêu đùa với cả Diệu tiểu vương gia hắn sao?

- Nếu Bạch mỗ không lo lắng thì sao Bạch mỗ lại mang thanh kiếm nhà họ Bạch hay tay dâng cho thiếu gia? - Bạch Phong Ninh nhẹ nhàng đẩy thanh kiếm bạc đó.

Cung Diệu Hoàng liếc nhìn thanh kiếm bạc, cười lạnh lùng đề phòng:

- Hừ! Số lần Bạch thiếu hiệp dùng hai tay dâng tặng thanh kiếm này cho ta còn ít sao? Có lần nào mà không quay ngoắt một cái lại lấy trộm về chứ? - Thập cửu hoàng thúc của hắn có câu nói rất đúng. Bạch Phong Ninh đúng là cao thủ trong việc giở trò.

- Nói cũng phải. Lần này, Bạch mỗ cũng không nói là sẽ không lấy thanh kiếm về. Chỉ là tạm thời để ở chỗ Cung đại thiếu gia thôi.

- Rốt cuộc ngươi có dự tính gì?

- Bạch mỗ đang đợi một người.

- Long Hiểu Ất ư?

- Thập cửu điện hạ.

- … - Cung Diệu Hoàng nhìn hắn lấy làm lạ. Bạch Phong Ninh cũng không vội vàng. Hắn chỉ nhấp một hớp trà. Cung Diệu Hoàng lập tức cho thuộc hạ lui ra và đợi Bạch Phong Ninh lên tiếng.

- Chuyện quốc khố trống rỗng bắt đầu từ mười năm trước hay đã từ lâu rồi vẫn là vết thương trí mạng của triều đình. Diệu vương gia có nghĩ đến điều này chưa?

Cung Diệu Hoàng không nói gì.

- Thập cửu điện hạ quản lý quốc khố mười năm trước, chỗ nào có vấn đề, ai có vấn đề, điều này hắn rõ hơn ai hết.

Cung Diệu Hoàng thoáng bàng hoàng, hắn lập tức định thần hỏi:

- Mười năm trước, Thập cửu điện hạ làm thâm hụt quốc khố. Thánh thượng phải thực hiện điều cấm kỵ là gả ái phi đi xa. Nếu ngươi thông minh thì đừng có chọc vào tổ ong.

- Chính điều cấm kỵ mới là điều thú vị. Rốt cuộc ai đã làm thâm hụt quốc khố khiến Thập cửu điện hạ phải gánh tội, mẹ con phải xa nhau. Thực ra trong lòng mọi người đều rõ cả.

- Long Hiểu Ất đó căn bản là không muốn kế thừa đại nghiệp tổ tông. Hắn chỉ muốn trả thù mà thôi. Tuy Hữu tướng là kẻ bảo thủ, tiểu vương cũng cảm thấy ông ta nên cáo lão về quê mà tự lo cho mình, nhưng tội ông ta không đến mức phải xử như cách của Long Hiểu Ất. Hắn căn bản không thiết tới quyền lực triều đình, chỉ muốn trả thù cho mình và mẫu phi. Loại người này có gì đáng cho ngươi phải trung thành chứ?

- Rõ ràng là hắn có lòng muốn trả thù nhưng Cung đại thiếu gia đã từng nghĩ xem vì sao Hoàng thượng lại mắt nhắm mắt mở đối với hắn chưa?

- Hứ! Hoàng gia gia cảm thấy mắc nợ hắn nên mới để cho hắn một tay che cả bầu trời như vậy. Nếu như hắn không biết khống chế bản thân thì chỉ e sẽ lại có lần thứ hai bị đày đi xa mà thôi.

Bạch Phong Ninh nhìn Cung Diệu Hoàng lạnh lùng nói:

- Vậy Cung đại thiếu gia có biết vì sao hoàng gia gia của người lại sủng ái người như vậy không?

- …

- Vì người giống hệt Thập cửu điện hạ mười năm trước.

- Ngươi cút đi. Tiểu vương là tiểu vương. Tiểu vương không phải là hình bóng của ai hết. Đừng có đem tiểu vương ra so sánh với hắn. Mười năm trước hắn làm thâm hụt quốc khố còn tiểu vương thì không. Hắn không được Thánh thượng sủng ái còn tiểu vương thì có. Kế thừa đại nghiệp tổ tông, chỉnh đốn quan lại, làm giàu quốc khố, làm cho nước mạnh chính là chí hướng của tiểu vương. Còn Long Hiểu Ất chỉ biết trả thù mà thôi. Hắn căn bản không giống với người làm việc lớn.

- Thế nên Bạch mỗ mới nói người Bạch mỗ muốn đi theo là Thập cửu điện hạ chứ không phải Long Hiểu Ất. Long Hiểu Ất hành sự dựa vào cảm tính còn Thập cửu điện hạ thì không. Long Hiểu Ất đến khế ước bán thân của mình cũng đưa cho người khác còn Thập cửu điện hạ thì không có. Long Hiểu Ất chỉ muốn trả thù nhưng Thập cửu điện hạ thì có thể gây dựng lại cơ nghiệp. - Hắn đã từng cho rằng Long Hiểu Ất trở về kinh thành sẽ liền giống như trước kia, nhưng không ngờ lại hoàn toàn chẳng như những gì hắn nghĩ. Long Hiểu Ất đã sớm không còn là Thập cửu điện hạ nhiều năm rồi, làm sao vừa quay về là có thể trút bỏ hết mọi chuyện đã xảy ra. Huống hồ, còn có kẻ liều mạng muốn lôi hắn trở lại. Bạch Phong Ninh sớm biết Thập cửu điện hạ sẽ không nhận nàng nhưng lại quên mất rằng Long Hiểu Ất sẽ nhận nàng và sẽ càng yêu nàng hơn.

- Hứ! Ngươi nói cho tiểu vương nghe xem, bây giờ hắn là Long Hiểu Ất hay Thập cửu điện hạ? Nếu hắn thật sự có tham vọng như ngươi nói thì tiểu vương phục hắn!

- … - Bạch Phong Ninh dừng lại, giơ tay chống cằm, nét mặt suy tư rồi bỗng phá lên cười: - Bạch mỗ đang chờ đợi. Nhưng nếu hắn có thể tự làm nên việc lớn, thì hẳn là chức phận của Bạch mỗ không đủ. Hầu hạ không nổi hai vị, Bạch mỗ đành phải bỏ qua tiền đồ mà rút lui thôi.

- Ý ngươi là gì? - Cung Diệu Hoàng hoài nghi hỏi lại.

- Có người không thích hợp với nơi này. Dù sao cũng phải có kẻ kéo cô ấy đi. - Bạch Phong Ninh cười khẩy, cúi đầu nghịch chiếc cúc áo bạch ngọc trong tay nói: - Bạch mỗ cảm thấy chân mình khá nhanh. Chuyện bỏ chạy nhất định chẳng thua ai.

- Chạy có nhanh hơn nữa cũng không bằng cưỡi ngựa. Ngươi đừng quá tự đề cao chính mình. - Cung Diệu Hoàng liếc mắt nhìn chiếc áo bạch ngọc kia, lạnh giọng nói.

- Cũng phải. Cung đại thiếu gia có con Tuyết Câu, bảo vật trong nghìn con ngựa, Bạch mỗ cũng có chút sợ hãi nhưng… Hình như tam bá bá của người cũng mời người tới dự tiệc phải không? Người nên kính hoàng thẩm của mình một chén trà.

- …

Người đàn ông thích nhất là người vợ có phép tắc. Kế của Bạch Phong Ninh rất có tác dụng khiến Long Tiểu Hoa thật sự bái phục. Hóa ra đúng là có thể tin lời tiểu thúc này. Sau khi được ăn no, đàn ông thật dễ nói chuyện. Nàng chưa hề biết rằng bát mỳ suông của mình lại có thể khiến cho phu quân trở nên ngoan ngoãn nghe lời, nhẹ nhàng dễ bảo như vậy. Ngoài điều cuối cùng là mời “sư phụ” của nàng đến nhà bị hắn phản đối ra, nàng thấy hắn hoàn toàn nghe theo nàng sau khi đẩy bát mỳ suông đó ra.

Giành tình yêu của nam nhân vốn rất khó. Làm sao nàng biết được người ta thích gì, yêu gì, khó chịu điều gì? Không cho nàng mời thầy đến dạy thì làm sao nàng giành được tình yêu của phu quân đây. Chẳng lẽ sẽ lại kết thúc như lần động phòng lần thứ hai của nàng sao?

Chắc chắn là vì nàng vẫn chưa cho hắn ăn no thật sự nên hắn mới phản đối như vậy. Nàng phải tiếp tục vào bếp cho hắn ăn no hơn mới được.

Nàng đang ở trong bếp học nấu canh thì cuối cùng đã hiểu được một câu mà Tiểu Đinh nói trước đây. Nam nhân giống như một nồi canh, phải điều chỉnh được lửa thì canh mới ngon, mùi vị mới dậy lên và mới có thể thưởng thức được. Nghĩ lại, trước đây nàng hôn quá nhanh nên người đàn ông này không thích ứng được. Bây giờ cần phải điều chỉnh lại.

- Nữ nữ nữ nữ chủ nhân! - Một tiểu nha đầu lật đật chạy vào bếp, vịn vào cửa bắt đầu thở hổn hển.

- Ồ! Có chuyện gì ư? Chuyện lớn hay chuyện nhỏ vậy? - Long Tiểu Hoa vứt thanh củi vào bếp lao ra cửa, lau mồ hôi giúp nha đầu nội gián mà nàng đã khổ công dạy dỗ.

- Thưa thưa thưa nữ chủ nhân, chuyện lớn, chuyện lớn, chuyện chuyện rất lớn ạ. Nữ chủ nhân… là tiểu thúc của nữ chủ nhân đến ạ.

- Hả? Sao huynh ấy đến nhanh thế? Lão gia vẫn chưa đồng ý cho huynh ấy vào cửa mà.

- Đúng vậy! Lão gia đang dắt mấy con chó lớn đó ra đón khách.

- Hả?

Lão gia nhà nàng dắt mấy con chó săn ra đón khách ư? Ôi!... Một hình tượng cường quyền ác bá!

Dưới ánh trăng mờ, cổng phủ Huyên vương bị bao trùm bởi bóng đêm. Hai vị công tử tao nhã nhìn nhau không lấy gì làm hữu hảo. Vị mặc áo trắng ngồi trên đầu con thánh thú tì hưu, vắt chéo chân, tay chống cằm.

Vị mặc áo đen tựa vào cổng lớn của phủ Huyên vương, cúi đầu nhìn ba con chó lớn đang quỳ bên cạnh mình. Hắn giơ chân đạp lên khung cửa đối mặt với kẻ kia, không hề để ý đến hình tượng ác bá của mình.

- Long huynh dùng cách này để tiếp đãi Bạch mỗ ư? - Bạch Phong Ninh lên tiếng trước. Hắn liếc mắt nhìn, rõ ràng những con cầm thú kia đã được nữ chủ nhân của chúng cho ăn no, nên không còn đói khá bổ nhào về phía hắn như hôm qua nữa. Quả nhiên là có tốt hơn.

- Bạch thiếu chủ có chỗ ăn chỗ ở tại phủ Diệu vương, việc gì phải chạy đến nhà ta mà chịu khổ? - Long Hiểu Ất vuốt ve con chó đang phủ phục bên cạnh. Hôm qua, hắn không nên ngốc nghếch nhảy vào cạm bẫy bát mỳ suông của kẻ đó. Chỉ cần thứ đó xuất hiện thì chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt.

- Phủ Diệu vương có chỗ ăn chỗ ở tốt đến mấy cũng không bằng phủ đệ của Long huynh. Thế nên Bạch mỗ rất muốn đến đây ở vài ngày. Ý Long huynh thế nào? Không được sao?

- Đúng vậy. Không được. Lão gia ta ghét nhất là kẻ mặc áo trắng đi đi lại lại trong nhà mình.

- Ồ! Long lão gia có ý kiến với bộ đồ này ư? Tốt nhất là Bạch mỗ nên cởi ra đi đi lại lại trước mặt đại tẩu sao? - Quy tắc này rất thú vị, có thể suy nghĩ thử xem.

- … - Long Hiểu Ất nhìn Bạch Phong Ninh nhướng mày khó hiểu. Hắn giữ dây xích con chó, nói với Ngô quản gia đứng phía sau: - Ngô quản gia, không cho mấy con súc sinh này ăn trong ba ngày liền.

- Vâng thưa lão gia.

Bạch Phong Ninh phì cười. Hắn nhẹ nhàng nhảy từ trên đầu con tì hưu xuống, sải bước đi đến trước mặt Long Hiểu Ất:

- Đùa thế là đủ rồi. Chúng ta nên bàn bạc chuyện chính thôi.

Long Hiểu Ất nhíu mày.

- Trừ phi lão gia huynh được cho ăn no quá nên quên mất mình cần làm gì?

- … - Hắn hạ chân xuống, nét mặt đanh lại, giơ tay ra hiệu cho Ngô quản gia lui đi rồi mới nghe Bạch Phong Ninh lên tiếng.

- Huynh đã trả thù xong chuyện của Hữu tướng. Đừng để ý đến chuyện đó nữa.

- Đây cũng gọi là trả thù sao? - Hắn cười: - Trừ khi huynh cũng cho rằng lão ta là vị quan tốt, thanh liêm như người khác.

- Nhìn lên thì đúng là ông ta chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì cũng đâu thấy ai bằng ông ta. Năm đó, huynh mới bước vào quan trường, hành sự cứng nhắc, không hiểu đạo lý qua lại, lớn tiếng muốn chỉnh đốn quốc khố. Kết quả đã rơi vào hoàn cảnh nào? Huynh hiểu rõ mà. Đừng lặp lại sai lầm đó một lần nữa. - Bạch Phong Ninh ngồi xuống trêu đùa mấy con chó đã được cho ăn no.

- Hứ! Trừ khi các người liên kết lại để chống đối ta. Nhưng tình thế bây giờ không như mười năm trước. Ta cũng không còn là kẻ ngốc năm đó nữa. Với những gì lão ta đã làm, dù cho lão có chết đến mười lần cũng đáng. Ta làm vậy đã là khai ân với lão lắm rồi.

- Các vị quan khác đều nhìn vào việc huynh làm. - Bạch Phong Ninh ngước nhìn hắn: - Cho người ta một con đường sống có thể đổi lại không ít sự ủng hộ của người khác. Nhưng lúc này, huynh giữ mạng sống cho Hữu tướng chỉ vì muốn ông ta tận mắt nhìn thấy tiểu nữ của mình bị sung quốc khố, ép đi vào con đường của mẫu phi huynh. Lòng thù hận của huynh quá sâu đậm rồi đấy.

Long Hiểu Ất đứng đó không biết nói gì.

- Tâm tư của ai huynh cũng đều có thể hiểu. Thế còn tâm tư của phụ hoàng huynh thì sao?

- …

- Bạch mỗ cũng nói thật cùng huynh. Năm nay, huynh làm quan chủ khảo, Bạch mỗ muốn mượn chỗ của huynh để một bước lên mây xanh, cũng là thuận việc giúp đỡ huynh. - Hắn phủi tay đứng dậy: - Bạch mỗ biết các quan khảo thí đều nể mặt Thập cửu điện hạ nên sẽ để cho Bạch mỗ trúng cử.

- Thánh thượng sẽ tự chọn ba người đứng đầu. Huynh cũng đừng quá tự tin. - Long Hiểu Ất khẽ chau mày, chỉ hy vọng hắn không quá công khai vấn đề thuộc về mình.

Bạch Phong Ninh mỉm cười đầy ẩn ý:

- Đúng là còn phải trông vào ý “trời”. Nhưng nếu cả trời cũng đã thuận rồi, thì ý huynh thế nào?

- …

Bạch Phong Ninh cất bước vào cổng phủ Huyên vương. Cánh cổng vừa được bảo vệ nghiêm ngặt đã biến thành chỗ không người. Long Hiểu Ất né người không hề ngăn cản. Hành động này khiến cho Bạch Phong Ninh nhếch môi cười:

- Còn một chuyện nữa. Bạch mỗ cũng nói luôn với huynh để tránh huynh nói Bạch mỗ hành sự tiểu nhân.

- Chuyện gì?

- Long Nhi.

Giọng nói của Bạch Phong Ninh khiến Long Hiểu Ất cảm thấy sợ. Hắn bặm chặt môi không nói, chỉ đợi Bạch Phong Ninh nói tiếp.

- Nói thật, Bạch mỗ cho rằng huynh nên nghĩ giống như Bạch mỗ, tốt nhất là Thập cửu điện hạ đừng nhận cô ấy. - Hắn đang thăm dò thái độ của Long Hiểu Ất, cuối cùng quyết định nói thẳng ra: - Huynh nên nghĩ cho mẫu phi của mình.

- Không cần huynh nhắc nhở, ta tự biết suy tính. - Hắn vội vàng ngắt lời Bạch Phong Ninh.

- Bây giờ Long Nhi đang ở bên cạnh huynh. Nếu huynh có thể bảo vệ cô ấy thì hãy giữ cô ấy lại. Nhưng nếu huynh không thể giữ được thì đến lúc đó Bạch mỗ sẽ không khách sáo với huynh đâu.

- Hứ! Câu nói giả tạo như vậy mà huynh cũng dám nói sao? Ta đã nói từ lâu rồi. Huynh không được…

- Bạch mỗ không hề nghi ngờ tài kinh bang tế thế của huynh và sẵn sàng phò tá huynh. Sau khi lập công, Bạch mỗ sẽ rút về quê giúp mẫu thân viết tiểu thuyết. Ngoài việc ta muốn theo quan trường, huynh còn có gì không hài lòng với chàng rể là ta chứ? - Hắn bước qua bậc cửa, quay lại đứng nhìn mặt Thập cửu điện hạ đang tối sầm xuống.

- … - Cái gì cũng không hài lòng. Đúng là kẻ khốn mà.

Khi Long Tiểu Hoa chạy ra xem Bạch Phong Ninh đã bị mấy con chó đó xé xác chưa thì chỉ thấy Bạch đại công tử đang uống trà ở tiền đình còn phu quân của nàng thì không thèm nhìn nàng mà quay đi chỗ khác.

Hả? Nàng lại làm gì sai sao? Không phải nàng luôn muốn giành được tình yêu của hắn sao? Hầm canh thì phải từ từ chứ không thể nóng vội được. Nàng nhìn Bạch Phong Ninh với ánh mắt dò hỏi.

Bạch Phong Ninh giơ ngón tay chỉ vào “người cha” đang phiền lòng rồi khoanh tay như không liên quan gì đến mình. Dường như hắn muốn nói, hắn vô tội. Hắn không hề bắt nạt lão gia nhà nàng.

Long Tiểu Hoa ôm đầu hoàn toàn không hiểu có chuyện gì. Nhưng đêm đã khuya, đến lúc phu thê họ phải đi ngủ rồi. Tình hình này lại càng nghiêm trọng hơn.

- Lão gia bị người ta bắt nạt ư?

- … - Cái bóng tuyệt mỹ đó hoàn toàn không để ý gì đến nàng.

- Lão gia đừng quay lưng lại với thiếp như vậy. Lão gia quay lại đây ôm thiếp nào.

- … - Cái bóng đó vẫn không hề nhúc nhích.

- Lão gia, quay lại đây ôm cái nào.

- … - Hả? Đến cả làm nũng cũng không ích gì.

- Huynh đừng ép tôi tung ra tuyệt chiêu nhé.

- … Muội có thể có tuyệt chiêu gì chứ? - Im lặng một lúc, cuối cùng hắn cũng nói với nàng. Những tuyệt chiêu của nàng, hắn đều thấy cả rồi, chẳng có gì hiếu kỳ cả. Đêm nay, dù nói gì thì hắn cũng không thể bị nàng làm cho hồ đồ nữa đâu. Hắn đã sớm quen với mọi trò của nàng rồi.

Long Tiểu Hoa không đáp lại mà trực tiếp hành động.

Hắn có chút kỳ lạ, hơi nghiêng người giật mình:

- Ai cho muội tùy tiện cởi dây lưng trước mặt đàn ông?

- Huynh còn không để ý đến tôi, tôi sẽ cởi sạch ra. Hu hu hu! - Dù sao nàng cũng không thể làm nổi thục nữ, nên cứ ép hắn phải chịu trách nhiệm trước đã.

- …

- Huynh có để ý đến tôi không? - Nàng tiếp tục cởi đồ uy hiếp.

Hắn chau mày, khó mà quyết định.

- Có ôm tôi không? - Nàng chuẩn bị cởi yếm.

Sắc mặt hắn dậy sóng. Hắn hít thở thật sâu.

Nàng bỗng nhận thấy vẻ khó xử đó. Nhất thời đùa nghịch, nàng ngồi phịch vào lòng hắn, ấn hắn xuống:

- Mặc kệ lão gia. Bây giờ nữ chủ nhân quyết định động phòng.

Hắn bị lời nói hạ lưu của nàng làm cho phì cười.

- Huynh biết cười rồi sao? Trông huynh đắn đo cả buổi tối, không biết là huynh đang nghĩ ngợi điều gì nên tôi mới chọc huynh cười, cũng coi như là giành được tình yêu của huynh. Huynh nhớ cộng điểm cho tôi nhé.

Hắn nghe tiếng cười của mình mà bỗng thấy chua xót trong tim. Bàn tay hắn giữ lấy gáy nàng, ép nàng lên người mình. Hắn nhìn khuôn mặt nàng và chỉ cảm thấy không có gì khác so với lần đầu tiên họ gặp nhau. Dường như nàng mãi mãi không thể lớn lên được, mãi mãi nhỏ bé hơn hắn, cần dựa dẫm vào hắn, xa hắn thì sẽ không sống nổi. Hắn biết sẽ có ngày mình phải giao nàng vào tay kẻ khác nhưng vẫn cảm thấy không nỡ. Tóm lại hắn luôn cảm thấy lúc đau khổ lúc lại ngọt ngào.

Hắn ôm nàng chặt hơn một chút, bắt chước câu nói của nàng:

- Mở miệng ra nào.

- Hả? - Nàng bỗng đỏ mặt vì câu nói đùa ấy. Thấy lão gia nằm trên giường rất hài lòng nhìn vẻ khó xử của mình, nàng hơi hé môi một chút thì bị đầu lưỡi của hắn tấn công. Dường như hắn muốn nuốt trọn cả nàng vậy. Bị đầu lưỡi của hắn làm cho ngứa ngáy, nàng chỉ có thể phát ra những tiếng ưm ưm, eo nàng bị ôm chặt, đầu nàng bị giữ chặt. Hắn gặm nhấm nàng một cách mãnh liệt nhưng vẫn không quên phủ chiếc chăn lên người nàng. Trong hoàn cảnh đó, nàng bỗng sợ hắn sẽ biến mất.

Đùa kiểu gì thế? Nàng bò bao nhiêu lâu mới bò đến bên hắn được, có chết cũng không bò nữa. Ôm lấy thôi!
Bình Luận (0)
Comment