Khách Sạn Hoàng Tuyền

Chương 49

“Cô là ai? Tôi chưa từng thấy cô”. - anh nói khe khẽ và từ từ đưa tay ra, định vuốt ve khuôn mặt người trong tranh.

Nhưng đột nhiên rùng mình, anh bỗng ý thức được có gì đó không đúng. Tại sao tiếng nói anh dịu dàng như vậy, giống như đang nói chuyện với người trong bức tranh. Quả thật, anh chưa từng thấy bức tranh này. Nhưng có lẽ là đã lâu anh không về, nói không chừng là tác phẩm mà cha vừa sưu tầm.

Cha có sở thích sưu tầm đồ cổ, bất kể là niên đại xa xưa hay là cận đại, chỉ cần có cảm giác thời gian thì sẽ gom hết.

Nhưng mà tại sao trái tim của anh cũng dịu dàng chứ? Nhìn kỹ lại bức tranh, người trong tranh mang vẻ mặt sinh động. Nhất là đôi mắt kia, giống như một đôi mắt chân thật, xuyên qua thời gian nhìn anh, khiến anh dường như mất tỉnh táo.

Anh đề phòng lui về phía sau vài bước, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm.

Bức tranh này không bình thường. Tựa như nó có ma lực, còn có sức mê hoặc. Hay là nói, nó rất ma quái? Phải biết rằng ý chí của anh rất kiên cường, vì thế cha anh vẫn lấy làm kiêu ngạo, ngay cả thầy thôi miên cũng không thể thôi miên anh được, làm sao có thể tùy tiện bị mất tinh thần chứ.

Bụp một tiếng, đèn trên nóc gác mái bỗng lóe lên vài cái rồi chợt tắt, tựa như người bệnh nguy kịch, hấp hối thở gấp vài hơi cuối cùng, sau đó lìa đời.

Nhưng bóng tối chỉ trong thoáng chốc ngắn ngủi. Bởi vì tối nay trăng rất sáng, ánh trăng bàng bạc trong veo chiếu vào từ cửa sổ. Bởi vì bức tranh kia dựng ở phía cửa sổ cho nên ánh trăng phản chiếu tựa như soi bóng lưng nó.

Có lẽ liên quan đến ánh trăng, có lẽ liên quan đến người trong bức tranh kia, cô gái trong tranh tựa như đang sống, dường như muốn nhảy khỏi bức tranh sơn dầu, đi đến ôm anh

Xuân Thất thiếu nhanh chóng tỉnh táo lại, trong lòng ngực tràn ngập sự quyến luyến như sóng triều trào dâng, hận không thể lập tức lao vào trong tranh.

Cốc, cốc, cốc!

Đúng lúc này tiếng gõ cửa kéo lại tinh thần đang dần dần hoảng hốt của Xuân Thất thiếu. Sau đó người giúp việc trong nhà xuất hiện, ánh đèn ở hành lang vô cùng ấm áp, lập tức xua tan không khí quái lạ tựa như mộng ảo này.

“Chuyện gì?”

“Cô phát chuyển nhanh gửi cho cậu.” - người giúp việc vẫn cung kính, lại bổ sung – “Khẩn cấp”.

Nguời đó vừa nói vừa đưa một phong thư màu vàng bằng hai tay

Xuân Thất thiếu đi đến cửa gác mái, nhận lấy phong thư mới chịu nhấc chân rời đi, đột nhiên anh quay đầu lại.

“Cha tôi mới mua bức tranh kia sao?”

“Tôi không biết ạ.” - người giúp việc lắc đầu - “Nhưng theo tôi được biết, trong vòng ba tháng nay, trong nhà không hề có thêm thứ gì.”

Lòng Xuân Thất thiếu tràn ngập nghi ngờ, nhưng tay mở phong thư ra theo bản năng.

Một tờ giấy rơi xuống, Xuân Thất thiếu nhặt lên, chỉ vừa nhìn một cái đã sợ hãi, vội vàng lấy hết hình trong thư ra. Cảm giác lo lắng này khiến anh hoàn toàn quên bẵng bức tranh quái lạ kia.

Trên giấy viết: Muốn Hàn Băng sống thì đừng kinh động bất cứ ai, lặng lẽ đến khách sạn Hoàng Tuyền theo thời gian chỉ định. Nếu có người đi theo anh, hoặc là anh đến muộn, nơi độc ác này sẽ khiến cô ta có hàng nghìn kiểu chết mà ngay cả tâm hồn cũng không thể bình an. Không tin thì anh cứ thử xem.

Tất cả hình đều là Hàn Băng, có tấm chụp cảnh cô nằm trong đại sảnh khách sạn, có tấm chụp cảnh cô nằm trong phòng. Khung cảnh vô cùng quen thuộc, chính là cảnh trong khách sạn Hoàng Tuyền. Thậm chí có một tấm Hàn Băng tựa vào ban công. Sau cửa sổ sát đất là vách núi thẳng đứng. Lẽ ra là cảnh đẹp nhưng lúc này lại hiện lên vẻ đáng sợ, giống như cô bị treo giữa không trung có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng bất cứ lúc nào.

Nhìn lại ngày, anh sững sờ trong chốc lát, sau đó lập tức làm theo.

Bởi vì không phải là mùa du lịch thịnh vượng nên khó khăn lắm anh mới đặt được vé máy bay ngay trong đêm, trời còn chưa sáng đã đến núi Triều Phượng. Thời gian quá sớm, xe cáp chưa hoạt động, nhưng anh lại không đợi được, chỉ có thể leo bậc thang đá của dân bản xứ lên núi.

Cảm ơn sự phát triển internet mà anh có thể tra được con đường nhỏ này trong hướng dẫn du lịch bụi. Con đường không hề bí mật, có điều đi rất khó. Có nơi cần sử dụng cả chân lẫn tay, có nơi chỉ rộng hơn bảy mươi centimet, một bên là vách đá, gió núi lớn một chút là sẽ thổi người ta rơi xuống. Ngoài ra, đêm khuya sương mù dày đặc, bậc thang đá ẩm ướt, ngay cả dân miền núi cũng không đi lại vào lúc này.

Nhưng anh không đợi được. Kẻ bắt cóc Hàn Băng nói mập mờ, anh sợ lỡ như đến trễ sẽ không còn kịp nữa.

Ba chữ kia rất tàn nhẫn, rất nhiều người, rất nhiều việc đứng trước ba chữ này đều đau thấu tâm can, hối tiếc không kịp, mà lại không thể làm gì.

Chân trượt một cái, Xuân Thất thiếu suýt nữa rơi xuống vách đá, may là anh nhanh tay lẹ mắt, bắt được một mỏm đá nhọn. Tuy như thế, lòng bàn tay cũng bị cứa, chảy máu đầm đìa, điện thoại di động tựa như cái chết đột ngột, im hơi lặng tiếng rơi xuống vực sau tối như mực.

Anh không quan tâm đến cơn đau, dốc sức giữ vững người,cảm giác gió núi như một bàn tay vô tình độc ác muốn đẩy anh xuống. Vất vả lắm mới giữ vững thăng bằng được, đột nhiên anh thấy một bóng trắng chợt lóe trên vách đá phía trước.

Giống như bóng người mặc áo bào trắng, vóc dáng dong dỏng cao, nhẹ như mây, hối hả vút qua nhanh như chim cú trong rừng.

Hoa mắt ư? Phải chăng có thứ dơ bẩn? Hay là yêu tinh ma quái? Hay là âm hồn mộ hoang?

Xuân Thất thiếu hít thở thật sâu, đè nén nhịp tim như sấm. Núi sâu không thể so với biển rộng, biển rộng lớn nhưng bằng phẳng, chỉ cần bạn đứng trên bờ. Nhưng núi rừng huyền bí rậm rạp, không ai biết được sau khi đi vào có thể đi ra nữa không. Không biết có bí mật nào ra đời hay cái chết hiu quạnh nào không. Càng không biết mình sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm đáng sợ gì.

Theo bản năng, anh rất muốn lập tức xuống núi. Nhưng Hàn Băng đang đợi anh, không cho phép anh lùi bước. Cho nên anh khẽ cắn răng, tiếp tục leo lên.

Gió bắt đầu thổi, những cơn gió lang thang qua khe núi phát ra tiếng rít chói tai, trong đó còn kèm theo âm thanh rạo rực kỳ lạ. Xuân Thất thiếu ngẩng đầu nhìn lên, bỗng thấy bóng trắng kia qua lại trêm đỉnh đầu anh, bay vút lên trời.

May mà anh là người vững dạ, khi thân thể chao đảo lập tức cuối xuống thấp, tựa vào mặt núi đá. Ai nói đường Hoa Sơn hiểm trở? Vùng núi Triều Phượng cực âm chỉ chứa được hòa thượng, đạo sĩ, những bậc thang đá nhỏ khai phá từ núi sâu mới chính thực là con đường sinh tử.

Tôi muốn cứu Hàn Băng, không ai ngăn cản được!

Nguy hiểm bất thình lình ngược lại khơi dậy lửa giận trong anh. Anh mở to mắt, cố nhìn lên, lại thấy bóng trắng kia là một con diều hình người, kích cỡ chừng một mét, không có áo trắng tóc đen, mà là sườn xám nền trắng hoa xanh, sau đầu có một sợi dây màu đen, bay múa trong gió.

Mặt diều vẽ hình cô gái, vô cùng sần sùi, vì mặt mày nhô lên, nhìn từ bên dưới có cảm giác vẽ rất đậm. Tuy không giống lắm, nhưng Xuân Thất thiếu vẫn cảm thấy cô gái này đúng thật là người trong bức tranh ở nhà anh. Không biết diều được làm từ chất liệu gì, nó khá chắc chắn, có màu da. Chẳng hiểu sao anh lập tức nhớ đến… diều da người.

Như bị giật một cái, con diều lại lao xuống, lướt sát qua bên anh, gần như hất anh xuống vách đá. Nhưng anh thấy… con diều chẳng hề có dây điều khiển, là nó tự bay

Nơi rừng sâu truyền đến tiếng kêu của một loài chim không biết tên, theo âm thanh chói tai kia, con diều không quay đầu lại nữa, cũng rơi xuống vực sâu, tựa như thiêu thán lao đầu vào lửa không hề chùn bước.

Trán và lưng Xuân Thất thiếu khẽ toát mồ hôi lạnh.

Tại sao? Tại sao có người bắt cóc Hàn Băng? Tại sao anh lại thấy bức tranh cô gái kỳ lại này đến hai lần. Tất cả chuyện này có liên quan gì đến anh và Hàn Băng? Có liên quan gì đến cha không? Ngoài ra, con diều này là từ đâu đến? Có người động tay động chân, hay là… không phải hiện tượng tự nhiên. Nhưng tóm lại, cô gái đầu thế kỷ mười chín này là mấu chốt.

Trong sự nghi ngờ đầy cõi lòng, anh lại tiếp tục leo lên thềm đá. Lần này, anh cố gắng lờ đi giác quan của bản thân. Bất kể cái gì ở sau lưng điều khiển tất cả, bất kể là người hay là ma, nếu anh đã đi đến đây, nhất định phải biết rõ ràng.

Trên con đường núi nhỏ cô đơn, một người đàn ông cô độc đi về phía trước. Đêm tối và bóng núi bao trùm, còn có đủ thứ lạ lùng không biết đến từ nơi nào, hoặc là âm thanh lạ không ngừng xuất hiện lại biến mất. Nhưng anh không hề nao núng, dần dần không hề thấy sợ chuyện quái lạ nữa.

Lúc sắc trời hửng sáng, rốt cuộc anh đã đến khách sạn Hoàng Tuyền.

Không do dự, anh bước vào. Chạm mặt vẫn là tượng sơn thần điêu khắc bằng gỗ có hoa văn kỳ lạ kia. Trong vụ án mỹ nhân pha lê, tượng thần dường như có thể bước đi, sau đó mới biết bởi vì họ rơi vào ảo giác. Nhưng giờ phút này, Xuân Thất thiếu lại bỗng không chắc chắn được.

Thật sự chỉ là ảo giác thôi sao?

Có rất nhiều việc không thể giải thích và có rất nhiều việc được giải thích rất miễn cưỡng. Nhưng thật ra lời giải thích chính xác hoàn toàn không quan trọng. Con người vốn ở trong cuộc sống hỗn độn, hiểu biết rất ít về thế giới này. Người sống khôn ngoan là người giữ vững được tinh thần tỉnh táo mà thôi. Muốn bản thân tỉnh táo thì cần phải biết nên giữ gì và nên từ bỏ cái gì.

Mà trong không khí còn thoảng đưa một hương thơm kỳ lạ, rất nhạt, giống như nhang thơm đốt trước bàn thờ Phật, lai trộn lẫn với mùi đất mang hương hoa cỏ.

Quay đầu lại nhìn, cửa khách sạn còn chưa biến mất. Hiện tại đổi ý vẫn còn kịp, anh có thể lui ra ngoài, nhưng anh vẫn hít vào một hơi thật sâu, đi thẳng đến quầy lễ tân.

Đương nhiên quầy lễ tân không có ai, máy vi tính ốp gỗ kỳ lạ, hoặc là nói người máy phục vụ hình người chức năng đơn giản nhưng giá trị siêu đắt cũng không có. Trên quầy chỉ đặt một tấm thẻ phòng lẻ loi, giống như đang chờ anh đến.

Phòng 8B lầu hai, căn phòng lần trước Hàn Băng ở.

Xuân Thất thiếu cầm lấy thẻ phòng đi lên lầu. Lúc đứng trên cầu thang, anh không nhịn được quay đâu lại nhìn xung quanh. Kể từ khi biết chủ khách sạn này là cha anh, anh đã cảm thấy ông Xuân đúng là đốt tiền mà chẳng hề nhướng mày, chẳng hề chớp mắt lấy một cái. Bất kể vì sao lại xây chỗ này, bất kể dùng để làm gì, bất kể cất giấu bí mật gì, số tiền đầu tư thật lớn thế nhưng hoàn toàn không hưởng được lợi ích kinh tế nào cả.

“Đừng chọc tôi, tôi là cậu chủ đấy nhé.” - anh cười, nói lớn tiếng.

Hồi âm vang vọng mãi mà không ngừng.

Vốn là anh định lấy thêm can đảm, kết quả lại khiến lòng mình rờn rợn, toàn bộ gai ốc trên người đều dựng đứng. Sau đó, nụ cười tươi biến thành cười khổ, buộc mình không quay đầu lại nữa, chạy thẳng lên lầu. Tiếng bước chân vang vọng trong không gian trống vắng, giống như có rất nhiều người đi theo sau.

Mà khi anh đứng ở cửa phòng, nỗi sợ hãi rõ rệt dấy lên trong lòng. Nhìn đồng hồ đeo tay, còn mấy tiếng nữa mới đến thời gian mà tên bắt cóc quy định. Anh không đến trễ, chỉ không biết phải đối mặt thứ gì đây?

Tên bắt cóc có ở trong phòng không? Hàn Băng thế nào?

Trấn định tinh thần, anh mở cửa đi vào, bất giác ngay cả bước chân cũng khẽ khàng, nhưng thần kinh và cơ bắp trên người đều căng thẳng.

Hành lang... Phòng vệ sinh… Phòng khách… Ban công… Phòng ngủ...

Ánh mắt của anh nhanh chóng lướt qua, cuối cùng dừng lại. Hàn Băng đang nằm trên giường ngủ, không nhúc nhích, tựa như… vật hiến tế. Xuân Thất thiếu nhanh chóng đi đến bên giường, nắm cổ tay Hàn Băng lên.

Mạch vẫn đang đập mạnh mẽ, điều này nói rõ người cô không sao, chẳng qua ý thức không rõ ràng mà thôi. Quan sát trong chốc lát, kết luận trên người Hàn Băng không có vết thương, Xuân Thất thiếu hơi yên tâm.

“Lại trở về đây”. - anh tựa như thở dài khẽ nói, ngồi tựa vào giường, đỡ Hàn Băng dậy, ôm vào trong ngực mình.

“Tôi đã ở đây rồi, có nói gì thì hiện ra đi.” - anh tự nói với khoảng không - “Có điều, trước tiên xin hãy cho Hàn Băng tỉnh lại.”

Không ai trả lời, cũng không có động tĩnh. Nhưng Hàn Băng bất chợt thở ra một hơi, vùi vào lồng ngực lạnh lẽo của anh, mở mắt ra.
Bình Luận (0)
Comment