Chương 1007: Chuyện năm xưa (2)
Chương 1007: Chuyện năm xưa (2)Chương 1007: Chuyện năm xưa (2)
Chương 1007: Chuyện năm xưa (2)
Tiêu Thiên phía bên kia đang cầm thẻ ngọc, rót linh khí vào từng cái rồi nhìn.
La Huyền gật đầu: "Chỉ sợ chuyện này cần đến con rể của ngươi ra tay giúp đỡ mở môn hộ."
"Nói lại, nếu truyền thừa chi nhân đến đây, không muốn học tập thì nên làm thế nào cho phải?" Lạc Thao Thiên tò mò: "Ví dụ như truyền thừa chi nhân không làm việc đàng hoàng, ham chơi háo sắc..."
"Đại ca, huynh nói lời này có thể nào đừng nhìn ta được không, lẽ nào ta là người như vậy à?" Tử Đế Tôn tức giận mở miệng, trừng mắt Lạc Thao Thiên phía đối diện.
Mà lúc này, La Huyền cũng đưa ra đáp án của mình: "Nếu có truyền thừa chi nhân như vậy, thân là truyên thừa chỉ linh, ta có quyền hạn xóa bỏ hắn."
"Đương nhiên, hiện giờ trận pháp truyền thừa không còn tác dụng, ta cũng không còn quyền lực làm như vậy.'
"Cho dù có quyền lực...' La Huyền nói đến đây, lại nhìn sang Tiêu Thiên phía bên cạnh: "Ta cũng không dám làm”
Đùa à, thanh niên cực kỳ khủng bố bên cạnh đang nhìn chằm chằm đó, ông đâu có lá gan gạt bỏ Tử Đế Tôn.
Điều đó có khác gì với tìm chết chứ.
"Thì ra Tàng Vũ là kẻ phản bội." Bỗng nhiên có âm thanh truyền tới khiến mọi người đều ghé mắt nhìn sang.
Tiêu Thiên đang cầm thẻ ngọc trong tay, ngẩng đầu nhìn sang Tử Đế Tôn bọn họ: "Từ nội dung ghi chép bên trên cho thấy, hiện tại Tàng Vũ, trên thực tế là phản quân của đế quốc Tàng Linh trước đây."
"Chẳng lẽ là Võ Nguyên?" Bỗng nhiên La Huyền hỏi.
Tiêu Thiên hơi bất ngờ, nhìn La Huyền ở trước mặt: "Hây, chẳng phải ngươi biết à, tại sao lại nói bản thân ngủ say, không biết chân tướng? Còn nói bản thân ngươi quen biết Võ Nguyên?”
"Võ Nguyên? Đại Đế Võ Nguyên, đây chẳng phải là đối thủ ban đầu phụ thân Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch của ta giết chết ở chiến trường hư không Vẫn Viêm à?" Tử Đế Tôn bên cạnh cũng mở miệng.
La Huyền cau mày, trâm ngâm chốc lát rồi thở dài: "Nếu như là ông ta, vậy thì phản bội cũng là có lý."
"Trước đây, Võ Nguyên cũng là thành viên của Hoàng tộc Tử thị, chẳng qua huyết mạch Đế Hoàng của ông ta biến dị, rất am hiểu về sức mạnh, trái lại càng giống đại tướng đấu tranh anh dũng."
"Mà không phải huyết mạch Đế Hoàng nắm giữ ý chí thiên địa thế gian, sinh ra sức áp chế Đế Hoàng, hơn nữa còn làm tăng khả năng cầm quyền thực lực dưới trướng."
"Ban đầu, hoàng tử Tử Nguyên từng mở biên cương thay đế quốc Tàng Linh, đánh hạ lãnh thổ cực lớn."
Nghe thấy La Huyền giải thích, Tử Đế Tôn bên cạnh cảm thấy kỳ lạ: "Không phải ngươi nói trước đây đế quốc Tàng Linh, Đế Hoàng đời thứ nhất mở ra tiểu thế giới à, sao còn mở rộng biên cương nữa."
"Lẽ nào nói, lúc đó đế quốc Tàng Linh có sức mạnh dung hợp thế giới giống con rể ta?"
La Huyền xua tay, lần nữa giải thích: "Ngày xưa, đế quốc Tàng Linh quá cường thịnh, không chỉ thỏa mãn một mẫu ba phần đất ban đầu, mà còn chiếm cứ không ít địa giới của vũ trụ hỗn độn, tất nhiên là có xung đột."
"Mở rộng biên cương, đánh hạ cái này, huống hồ ngày xưa cũng có quy tắc hỗn độn cao hơn."
"Chỉ là... đợi đã, dung hợp thế giới là có ý gì?"
La Huyền cứ nói cứ nói, đột nhiên phản ứng lại, nhìn ve phía bọn họ, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tử Đế Tôn với Lạc Thao Thiên nhún vai, nói rõ tình hình một cách đơn giản.
Nghe thấy miêu tả của hai người họ, La Huyền hơi dại ra, vậy cũng được nữa à?
Còn có chuyện như vậy, tình hình như vậy đã vượt ra khỏi kiến thức nhận thức của ông.
"Ngươi đừng thất thân, Tử Nguyên Võ Nguyên đó rốt cuộc có tình hình quái quỷ gì vậy." Tiêu Thiên phía bên này đã đi đến trước mặt La Huyền, phất tay với ông.
Lúc này, La Huyền mới lấy lại tinh thân, lân nữa nói rõ, mọi người cũng nhanh chóng hiểu ra.
Trước đây truyền thừa chi nhân cũng cần cạnh tranh, trong rất nhiều hoàng tử, người cạnh tranh có lợi nhất chính là Đế Hoàng đời thứ một trăm với Tử Nguyên.
Chỉ là huyết mạch Tử Nguyên biến dị, dù cho chiến công hiển hách, nhưng vốn không thích hợp với vị trí này.
Cho nên, hoàng vị kế thừa cuối cùng, người truyền thừa chính là Đế Hoàng đời thứ một trăm.
Tử Nguyên phan nộ với kết quả này, đổi họ thành Võ, gọi là Võ Nguyên, rời khỏi đế quốc Tàng Linh, đi xa lãnh thổ mà bản thân đánh hạ, không còn trở về.
"Đế Hoàng đời thứ một trăm nể tình chiến công của ông hiển hách, không ra tay với ông, cũng không làm gì ông, chỉ là cuối cùng ông vẫn là phản bội."
Mối quan hệ giữa Tàng Vũ và Tàng Linh vẫn luôn là một điều bí ẩn đối với đám người Tiêu Thiên.
Giữa hai bên tưởng chừng như gắn bó chặt chẽ nhưng lại đối đầu gay gắt, có mối hận thù không thể hóa giải.
Mà nguyên nhân gây ra những điều này đều bắt nguồn từ một lần đấu tranh nội bộ thất bại của đế quốc Tàng Linh trong quá khứ.
Theo những nội dung miêu tả trong ngọc giản mà Tiêu Thiên có được, Tử Nguyên lúc trước cũng chính là Võ Nguyên sau này, đã thành lập đế quốc Tàng Vũ có địa vị ngang đế quốc Tàng Linh, hai bên đối chiến với nhau.