Chuong 1073: Thuctinh (2)
Chuong 1073: Thuctinh (2)Chuong 1073: Thuctinh (2)
Chương 1073: Thức tỉnh (2)
Nhớ ngày đó, Đại Viêm đế Lưu mẫn Sinh cũng nhờ biện pháp này của hắn mà đã khôi phục.
"Ta thử xem có thể cứu nàng ta tỉnh lại không?" Tiêu Thiên nhìn hai bên, ra hiệu cho mọi người lùi về sau một chút.
Sau khi mọi người lùi ra phía sau, Tiêu Thiên ngẫm nghĩ một lát, triệu hoán ra kho vũ khí bọc thép của mình.
Kho vũ khí bọc thép hiện lên, trực tiếp chắn trước mặt mọi người.
"Các ngươi núp phía sau đi, đề phòng chẳng may." Tiêu Thiên nói với mọi người.
Mặc dù hắn đã điểm huyết ấn cho bọn họ nhưng không dám đảm bảo có thể bình yên vô sự.
Đám người Tử Nhược Yên nghe lời, ngoan ngoãn đứng đăng sau kho vũ khí bọc thép.
Sau khi xác định không có nguy hiểm, Tiêu Thiên hít sâu, sức mạnh linh hồn lập tức phun trào ra, chảy tràn về phía nữ tử trước mặt.
Vù vù.
Âm thanh rung chuyển vang lên, sức mạnh linh hồn trong cơ thể Tiêu Thiên như thể triều tịch vô hình, oanh kích về phía trước.
Sức mạnh linh hồn tinh khiết lập tức rót vào trong thân thể hư ảo.
Tuy nhiên, không bao lâu sau khi sức mạnh linh hôn của Tiêu Thiên được truyền vào.
Thì trên thân thể linh hồn hư ảo trước mặt, bỗng nhiên hiện ra một tia khí tức màu đen.
Trong chốc lát, khí tức màu đen này bỗng nhiên hóa thành một hình người mông lung, lơ lửng trên đỉnh đầu thân thể linh hồn.
"Khà khà khà khà... ngủ say nhiều năm như vậy, lại có kẻ không biết tốt xấu..." Bóng người màu đen bật cười, nghe thật chói tai.
“Ta tinh không tôn chí cao vô thượng..."
Ngay khi bóng đen cất tiếng cười vang, bỗng một bàn tay khổng lồ vô hình từ trên trời giáng xuống, tóm lấy hắn.
Sức mạnh linh hồn đến từ Tiêu Thiên lập tức phun trào.
Bùm!I
Bàn tay sức mạnh linh hồn của Tiêu Thiên đột nhiên thu lại, lực đạo kinh khủng trong nháy mắt bắn ra.
Bóng dáng màu đen kia bỗng nhiên vỡ vụn, tan thành mây khói.
"Thứ gì vậy, dọa lão tử giật cả mình." Tiêu Thiên lầm bầm, tiếp tục rót sức mạnh linh hồn vào trong cơ thể của nữ tử.
Tiêu Thiên ngược lại rất điềm tĩnh.
Mặt khác, trên người Tử Nhược Yên và những người khác núp sau kho vũ khí bọc thép vừa rồi đã ngưng tụ một tâng băng sương.
Tuy nhiên, các tinh thể băng ngưng tụ khi va chạm với bê mặt kho phía trước. Trong suốt và lấp lánh.
Giờ phút này, đám người Tử Nhược yên vô cùng sợ hãi, may mắn là Tiêu Thiên lo xa, nếu không thì...
Sức mạnh linh hồn của bóng đen vừa rồi đã đóng băng bọn họ thành tinh thể băng rồi.
"Cái đó... rốt cuộc là thứ gì?" Tê Văn Hoan run lay bẩy, không khỏi lẩm bẩm.
Chỉ là trong lòng ông chợt dâng lên một tia đồng cảm.
Cường giả bỗng nhiên xuất hiện đó thật là thảm, vừa mới ló đầu ra, còn chưa kịp nói hết câu.
Thì đã trực tiếp bị xóa bỏ rồi.
"Ha!" Ngay lúc này, hư ảnh nữ tử kia bỗng nhiên mở mắt, nét mặt hoảng sợ.
Gần như ngay khi tỉnh dậy, nàng tràn đầy sự kinh ngạc và phẫn nộ, dùng kiếm chém về phía Tiêu Thiên.
Nữ tử đột nhiên thức tỉnh, linh hồn trên thân thể phóng ra ánh sáng đặc biệt, trong tay hiện lên trường kiếm, chém về phía Tiêu Thiên.
Ngoại trừ điều này, hai sừng trên đỉnh đâu nàng cũng có ánh sáng lập lòe.
Chỉ là khi nàng xuất kiếm chống lại Tiêu Thiên thì đổi sắc mặt.
"Không đúng!" Nữ tử vội vàng hét lớn, linh hồn bắt đầu khởi động, trường kiếm hư ảo trong tay đột nhiên nổ tung.
Tiếp theo, linh hồn cánh tay cũng nổ tung theo.
Sau khi nữ tử mạnh mẽ gỡ bỏ công kích của Tiêu Thiên, đột nhiên lùi vê phía sau, cuối cùng quỳ một chân trên đất.
"Ngươi..." Sau khi nữ tử lấy lại tinh thần thì kinh ngạc nhìn sang Tiêu Thiên trước mặt.
Bởi vì nàng có thể cảm nhận được trong cơ thể đối phương có sức mạnh linh hồn đang không ngừng khởi động về phía mình.
"Ngươi đang làm gì vậy, đang yên ổn lại tự làm gãy cánh tay, đây chẳng phải là lãng phí thời gian à?" Vẻ mặt Tiêu Thiên kỳ quái nhìn nữ tử trước mặt, không thể nào hiểu được.
Tiêu Thiên nói xong, vẻ mặt của nữ tử trước mặt vẫn trong trạng thái mờ mịt, hơi hoảng hốt.
Lúc này, dù là tình trạng gì, nàng đều đắn đo khó định.
Nhưng nàng lại cảm nhận rất rõ sức mạnh linh hồn đến từ cơ thể của Tiêu Thiên.
"Không thể!" Bên này, nữ tử vội vàng đưa tay muốn ngăn cản Tiêu Thiên rót sức mạnh linh hồn vào: "Ngươi như vậy làm tổn thương bản thân quá lớn, ta suy bại, hoàn toàn không chống lại được."
"Vốn không phải đơn giản là rót sức mạnh linh hồn qua đây."
Biểu cảm của nữ tử nghiêm túc, lại nói với Tiêu Thiên: "Còn nữa, một tôn thần Tinh Không bị phong ấn trên linh hồn của ta, nhiều năm tháng qua ta luôn giao phong với hắn."
"Lúc trước không biết xảy ra chuyện gì, ta dùng linh hồn bản thân hóa thành lồng giam, không cách nào vây khốn hắn, để hắn chạy thoát."
"Có nhìn thấy tôn thần Tinh Không chạy thoát ở bên ngoài không?"
Lời nói liên tiếp của nữ tử hết sức gấp gáp, thần thái cũng vô cùng lo lắng. "Tôn thần Tinh Không?" Tiêu Thiên phía bên này như nghĩ đến điều gì đó: "Khó trách vừa nãy ngươi xuất kiếm tuy sát khí lãm liệt, lại không chĩa về hướng ta."