Chương 1110: Ngươi đừng nhìn ta nữa
Chương 1110: Ngươi đừng nhìn ta nữaChương 1110: Ngươi đừng nhìn ta nữa
Chương 1110: Ngươi đừng nhìn ta nữa
Rất nhiều thân tộc Vạn Vật được cho phép đến đây quan sát hoàn toàn chấn động, ánh mắt dừng lại trong lòng bàn tay của Tiêu Thiên.
Đó chính là nơi sinh sống trong quá khứ của bọn họ, lại có thể trở nên nhỏ hẹp, bị người ta cầm nắm trong tay như vậy.
Cảm giác đó hết sức kỳ diệu, trước giờ chưa từng có.
Mà lúc bọn họ cảm khái, lực trường của Tiêu Thiên đã bắt đầu khởi động ra ngoài, bao phủ lên trên thân của bọn họ.
Âm!
Tốc độ bộc phát, Tiêu Thiên dẫn theo mọi người bắt đầu chạy đi, tiến về phía của Đế vực.
Thuận theo tốc độ của hắn bộc phát ầm ầm, không gian bốn phía cũng hơi sụp đổ.
Tiêu Thiên dẫn theo đoàn người Tử Nhược Yên nhanh chóng trở về Đế vực.
Mà trên đường trở về, bọn họ cũng có thể cảm nhận rõ thay đổi rõ rệt của thiên địa bốn phía.
Hư không loạn lưu hỗn loạn lại bắt đầu xảy ra thay đổi về phía khí tức hỗn độn.
Hơn nữa, tốc độ của đường thuyền hư không cũng bắt đầu nhanh hơn, đồng thời không ít hiểm cảnh cũng nguy hiểm hơn.
Chỉ tản ra khí tức đã không giống người thường.
Đi ngang qua những thế giới giới vực đó, cũng bành trướng lên rất nhiều.
Còn có không ít cảnh quan trước giờ chưa từng thấy hiện lên bên trong hư không hắc ám.
Chính bởi vì khu vực ẩn giấu trong tầng kép không gian không ngừng bị kích phát ra ngoài.
Tốc độ của Tiêu Thiên nhanh biết bao, không bao lâu sau đã đến gần Đế vực.
Triển khai thần vực Vạn Vật, lơ lửng bên trong hắc ám.
Thần vực Vạn Vật màu vàng kim cực lớn chậm rãi lơ lửng gần Đế vực, hơn nữa còn bao quanh Đế vực Xoay tròn.
"Đây chính là thế giới mà đại nhân ghép lại à?" La Lộc đi theo bên cạnh, ngắm nhìn Đế vực ở xa xa, tấm tắc kêu lên kỳ lạ.
Trước mắt, thế giới giới vực được ghép lại không có khe hở, như hình thành tự nhiên, giống như một thể, hoàn toàn không có khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
Còn về thần tộc Vạn Vật khác thì chấn động không thôi.
So với La Lộc, bọn họ biết tình hình của thế giới giới vực này, còn là lần đầu nhìn thấy cái lớn đến vậy.
"Tiêu lang quân, hiện giờ chư thiên vạn giới thay đổi, đều là vì chàng kiềm chế sức mạnh thế giới đúng không?" Tử Nhược Yên phía bên này lần nữa lên tiếng, ánh mắt dừng lại ở trên người Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhìn thấy Tử Nhược Yên dò hỏi mình thì gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, Tàng Linh tu bổ vị diện, ra tay là tiền bối ta, ta có thể tiến hành bổ sung mạnh mẽ."
"Nếu tiếp tục tìm được tiết điểm, lần nữa tu bổ, có phải có thể khiến Tàng Linh vững chắc hơn, hơn nữa còn hiện ra rất nhiều không gian cổ xưa của quá khứ, nói không chừng có thể tìm thấy mấy manh mối của quá khứ."
"Còn về phương diện khác, vực trấn thủ..."
Tử Nhược Yên nhắc đến chỗ này, ánh mắt lóe ra ánh sáng: "Sự tồn tại của vực trấn thủ vốn rất đặc thù, tự thành một mảng không gian, hoặc là tiềm tàng bên trong hiểm địa."
"Đặc biệt là nơi đặt neo, nếu Tiêu lang quân không ngừng bổ sung chư thiên vạn giới, có phải có thể khiến những thứ này nổi trên mặt nước hay không?"
Tử Nhược Yên vừa nói, trong giọng điệu cũng tràn đầy mong chờ.
"Cho nên, chúng ta còn cần đi tìm những tiết điểm đó không?" Tiêu Thiên suy tư một lúc.
Tử Nhược Yên nhẹ nhàng xua tay: "Không cần gấp gáp như vậy, phong cảnh của chư thiên vạn giới đẹp đẽ, chi bằng chúng ta đi dạo ở bên ngoài, lúc du ngoạn, tiện thể xử lý một số chuyện."
"Nếu đã ra ngoài thì phải đi nhiêu hơn, xem nhiều hơn mới được."
"Trẫm đoán mắt nhìn của Liên minh Nữ Đế sẽ đặt lên trên toàn bộ chư thiên vạn giới, đối với vùng đất phía dưới, hiểu rõ hơn mới là hay nhất."
Tử Nhược Yên nói đến đây, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên.
"Đúng vậy, nếu đã ra ngoài thì phải chơi cho đã." Lạc Nữ Ái gật đầu, nhìn Tử Nhược Yên bên cạnh: "Tử bánh bao đúng là không vui, muốn chơi với Tiêu ca ca thì cứ nói thẳng ra đi."
Lúc này, hàng lông mày của Tử Nhược Yên run nhẹ: "..."
"Chư thiên vạn giới đối với mọi người chắc chắn là xa lạ." Lúc này, Tô Mộng Ly cũng mở miệng, nhìn sang Tử Nhược Yên: "Chi bằng để muội muội giúp tỷ tỷ, dẫn các ngươi du ngoạn nhiều quang cảnh thấy được không?”
"Đương nhiên, Tiểu Bạch Thanh cũng đi theo là tốt nhất, nếu không để lại một mình nàng thì đúng là đáng tiếc đó."
"Trên đường bốn người chúng ta cũng có thể cân nhắc, sức mạnh của chúng ta ăn khớp lẫn nhau rốt cuộc là tại sao, có thủ đoạn có thể thi triển nào, thấy thế nào?”
Lúc Tô Mộng Ly nói thì nghiêng nhẹ đầu về phía Tiêu Thiên, mỉm cười ngọt ngào, chớp mắt.
Đầu của Tiêu Thiên lớn như con bò.
Ngươi nói thì cứ nói, còn nhìn ta làm gì chứt!
Điều này kêu mình trả lời sao đây?
Đồng ý?
Cứ như vậy, thật giống như bản thân hy vọng Tô Mộng Ly cũng đi theo?
Không đồng ý?
Lại giống như bản thân cố ý che giấu gì đó, không cho đối phương đi theo.
Dù sao, từ miêu tả vừa rồi của Tô Mộng Ly, lý do đi theo hành động cùng nhau, dường như cực kỳ chính đáng.