Chương 1136: Thế nào gọi là chí thiện
Chương 1136: Thế nào gọi là chí thiệnChương 1136: Thế nào gọi là chí thiện
Chương 1136: Thế nào gọi là chí thiện
Cách đó không xa, màn chắn màu máu bao phủ trên người đám Tử Nhược Yên cũng chậm rãi tiêu tán, hoàn toàn biến mất.
Không còn bị mấy người tàn niệm quấy nhiễu, cảm xúc vốn bắt đầu dao động của Long Khâu Bạch Thanh và Lạc Nữ Ái, cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ngược lại, Tử Nhược Yên và Tô Mộng Ly bình tĩnh, cũng thả lỏng tâm thần, thở dài một hơi.
Đừng thấy vừa rồi tình huống của các nàng xem như ổn định, nhưng cũng kiên trì được quá lâu.
Nếu thêm một lúc nữa, Tiêu Thiên còn không ra tay, chỉ sợ cảm xúc của bọn họ cũng sẽ hỗn loạn.
Cẩn thận ngẫm lại, ảnh hưởng từ oán khí của người tàn niệm này quá mức đáng sợ.
Cũng có thể nhìn ra, khi bọn họ còn sống, rốt cuộc đã chịu đựng sự đối xử tàn nhẫn cỡ nào, mới dẫn đến chuyện như vậy xảy ra.
"Thật đúng là đáng thương, rõ ràng khi còn sống gặp phải chuyện như vậy." Tô Mộng Ly bên cạnh mồ hôi chảy trên chán, tai cáo trên đỉnh đầu nhẹ nhàng run rẩy, trong lòng còn sợ hãi rất nhiều, cảm khái thành tiếng.
Tử Nhược Yên bên cạnh liếc mắt nhìn đối phương, cũng phóng mắt nhìn không gian khôi phục yên tĩnh phía trước: "So ra, ít nhất bọn họ cũng được giải thoát rồi, không đến mức tiếp tục bị oán khí này trói buộc.”
Tô Mộng Ly gật đầu, đồng ý với cách nói của Tử Nhược Yên,'Nhưng đồng thời, dấu vết bọn họ từng tồn tại trên thế gian này, cũng không còn nữa, chỉ sợ chuyện xưa của bọn họ cứ vậy mà biến mất theo dòng thời gian, không gây ra được chuyện gì nữa."
Nói đến đây, giọng nói Tô Mộng Ly có chút nặng nề.
Tử Nhược Yên cảm nhận được cảm xúc của đối phương, một lúc sau mới mở miệng: "Xem ra, ngươi vẫn chưa khôi phục lại sau khi bị oán khí ảnh hưởng, đa sầu đa cảm như thế"
"Có lẽ vậy... Tô Mộng Ly mỉm cười, nhìn vào mắt Tử Nhược Yên: "Chỉ là vài lời nghĩ mà sợ thôi, dù sao chấp chưởng liên minh bách tộc cũng không đơn giản như vậy, không cẩn thận, sẽ trở thành tội nhân thiên cổ."
"Không, có khi ngay cả tư cách làm tội nhân cũng không có, nếu thua trong trận chiến với Tàng Vũ, chỉ sợ đối phương sẽ xóa sạch tất cả dấu vết của Tàng Linh bên này."
"Lúc trước, ta luôn cảm thấy cơn ác mộng tương lai đáng sợ như vậy, quanh quẩn trong lòng, nào từng nghĩ đến có thể gặp được các ngươi, thậm chí còn gặp được nhân vật khác biệt như Tiêu tướng công."
Tô Mộng Ly nói đến đây, nhẹ nhàng dang hai tay ra, nhìn về phía Tử Nhược Yên: "Cho nên nói, hảo tỷ tỷ của ta, có Tiêu tướng công ở đây thật sự khiến người khác an tâm."
"Khiến người ta không nhịn được muốn chơi xấu, mãi mãi ở lại nơi này."
Tử Nhược Yên híp mắt lại, ánh sáng nguy hiểm lóe lên trong con người, khóe miệng khinh miệt nhếch lên: "Chẳng lẽ nói, bây giờ người không phải đang ở bên cạnh Tiêu lang quân à?"
"Ối!" Tô Mộng Ly nhẹ nhàng vỗ tay một cái, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Tử Nhược Yên, tai cáo khẽ động: "Hình như là vậy đó, Tử tỷ tỷ."
Khóe miệng Tử Nhược Yên khẽ co giật, nhìn hồ ly trước mặt đã cười híp hai mắt lại, không biết tại sao, một cỗ sức lực không có chỗ dùng.
Đối mặt với thế công mềm mại và khuôn mặt tươi cười như vậy, nàng có chút khó đối phó.
"Được lắm, cuối cùng thì cái đuôi hồ ly chết tiệt của ngươi cũng lộ ra rồi, còn nói ngươi không có ý định với Tiêu ca cal" Bên cạnh, tiếng gầm của Lạc Nữ Ái đã vang lên.
Xoetl
Không đợi Tử Nhược Yên kịp phản ứng, một trận gió thổi qua bên người, một bóng đen xet qua.
Ngay cả Tô Mộng Ly trước mặt cũng không thấy tung tích.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện Lạc Nữ Ái nôn nóng tức giận, đã nổi giận đùng đùng lao đầu đến, ma giác trên đỉnh đầu nhắm thẳng vào Tô Mộng Ly, vọt đến chỗ đằng xa.
Cảnh tượng này, Tử Nhược Yên nhìn thấy cũng không ngừng lắc đầu, dở khóc dở cười.
Cẩn thận ngẫm lại, đối mặt với người như Tô Mộng Ly, vẫn cần người lỗ mãng như Lạc sữa bò, dùng phong cách độc đáo của nàng để đối phó.
Khi Tử Nhược đứng quan sát từ xa, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ranh mãnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút lo lắng của Tô Mộng Ly, vẻ mặt đắc ý.
Ai bảo hồ ly ngươi đứng đó làm bộ làm tịch, đụng phải người ra tay không giống với lẽ thường như vậy, hết cách rồi.
Tử Nhược Yên đứng xem kịch từ xa, bỗng nhiên phát hiện người bên cạnh đưa đến một túi giấy dầu, nhìn qua phát hiện chính là Long Khâu Bạch Thanh đưa sang.
Đối với chuyện này, Tử Nhược Yên cũng vui vẻ chấp nhận, nàng nhận lấy túi giấy dầu giống như Long Khâu Bạch Thanh, vừa ăn vừa xem, ngược lại có một sự thú vị khác.
Bên này cãi nhau ầm ï, vẻ mặt của Hồng Nguyên Hinh đã hoàn toàn cứng đờ.
Đại nguy cơ của người tàn niệm, cứ thế mà được giải quyết xong rồi?
Đùa gì thế!
Chỉ là sát ý bắn ra, ẩn chứa ý chí lan rộng đến phía trước, đã giải quyết xong tình huống bỏng tay như vậy.
Nàng không phải đang nằm mơ đó chứ?
Bản thân trấn thủ nơi đây, cẩn thận từng li từng tí, rất sợ xảy ra chuyện năm đó, khiến mấy người tàn niệm này thoát ra ngoài, mất mạng một cách vô ích.