Chương 1142: Xem thật kỹ biện pháp của hắn
Chương 1142: Xem thật kỹ biện pháp của hắnChương 1142: Xem thật kỹ biện pháp của hắn
Chương 1142: Xem thật kỹ biện pháp của hắn
Trong đó, những kẻ có khí thế uy áp đáng sợ nhất chính là những vị ở hai bên trái phải phía trước điện đường.
"Sao nhìn thấy các hạ, tinh thần không tập trung vậy?" Hồng Viễn Kiêu khoác vương bào đen, sắc mặt tái nhợt, kỳ quái nhìn bóng người đối diện.
Giờ phút này, bóng người ngồi đối diện Hồng Viễn Kiêu, rõ ràng là một vị thân tộc Vạn Vật, toàn thân có hoa văn ánh kim, đỉnh đầu có sừng dài thần văn, sinh khí tràn đầy, hoàn toàn khác biệt và lạc lõng với hoàn cảnh xung quanh.
Cổ Phục Toàn ngồi ngay ngắn tại chỗ, tram mặc một lúc, sau đó nở nụ cười: "Nói ra thì, ta cũng không rõ lắm, trong lòng luôn có cảm giác hoảng loạn, nghĩ có chuyện gì đó sẽ xảy ra."
"Thôi kệ, có lẽ là ta có chút không thích ứng nổi với hoàn cảnh nơi này nên mới xuất hiện cảm giác như vậy."
"Xin đừng quở trách."
Đáp lại, Hồng Viễn Kiêu mỉm cười, xua tay với Cổ Phục Toàn: "Không cần phải khách khí như vậy?”
"Bây giờ, ta và ngươi đã đạt thành hợp tác, tất nhiên chúng ta có thể bắt đầu mở rộng sự nghiệp trở lại khi đến thời điểm."
"Đã bao nhiêu năm tháng rồi, bất luận là Nhân tộc bọn ta, hay là Thần tộc các ngươi, đều đã yên lặng quá lâu."
"Bây giờ hậu bối phía Tàng Linh thật sự không xứng đáng, bất tài vô dụng, bị Tàng Vũ đàn áp, thật nực cười."
Nói đến đây, Hồng Viễn Kiêu như thể vô cùng tức giận, đập mạnh lên mặt bàn, phẫn nộ không thôi.
Cổ Phục Toàn không thể phủ nhận, lạnh nhạt lên tiếng: "Sau khi chúng ta liên thủ, giành lại quyên kiểm soát Tàng Linh, đây mới chỉ là bước đầu tiên."
"Dù sao, bây giờ Tàng Linh và Tàng Vũ đang quấn lấy nhau, không phân thượng hạ giới, hiện tại chúng ta đang ở hạ giới, sau khi giành được nên móng này, chúng ta còn phải gặm nhấm thượng giới nữa."
"Thế hệ đầu của Nhân tộc có một vị Nhân hoàng tên là Tử Cực Vô Địch, không nên khinh thường."
Cổ Phục Toàn nghiêm túc nói, nhìn sang Hồng Viễn Kiêu trước mặt, tiếp tục nói rõ: "Càng đừng nhắc tới thế hệ trước của nhóm thần tộc đang thức tỉnh, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Đối với chuyện này, Hồng Viễn Kiêu mỉm cười, vỗ vỗ bên người Cổ Phục Toàn, ra hiệu ông đừng lo lắng quá.
"Ta và ngươi liên thủ thì những yêu ma quỷ quái đó không là gì." Hồng Viễn Kiêu hào khí vạn trượng, tràn đầy tự tin: "Đợi đến lúc chúng ta lập được đại công, hoàn thành địa nghiệp, tiên đồ phải nói là rộng mở."
Hồng Viễn Kiêu nói đến đây, nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn về phía trước.
Trước mặt ông, những người đang ngồi trong đại điện là mười vị đại tướng thuộc hạ của ông.
Cử bất kỳ ai trong số họ ra ngoài, Tàng Vũ hiện tai đều không phải là đối thủ.
Trong lúc Hồng Viễn Kiêu và Cổ Phục Toàn đang trò chuyện vui vẻ, thảo luận về sự an bài sau này. Bên ngoài điện đường bỗng nhiên có một bóng người bước nhanh đến.
Người bước vào được bao phủ bởi bộ khải giáp dày, tử khí màu đen liên tục tiêu tán qua những khe hở.
Trong tay hắn đang cầm một tờ giấy viết thư vẫn còn khí tức phiêu đãng.
Cộp!
Tên binh sĩ trọng giáp tràn ngập tử khí này, đột nhiên ngừng bước và quỳ một chân, dâng tờ giấy viết thư lên bằng hai tay.
Bên cạnh, bóng người cao lớn gần nhất đứng dậy, cầm lấy lá thư, quay người bước tới gần thủ tọa ở phía trên.
"Chúa công!" Bóng đen cao lớn, giọng nói trầm thấp, đưa lá thư ở trong tay tới: "Là Hồng Nguyên Hinh."
"Hả?" Hồng Viễn Kiêu vươn tay ra, cầm lấy lá thư, tử khí hơi động đậy, lập tức một đạo ấn ký nổi lên.
Thấy rõ ấn ký này, Hồng Viễn Kiêu gật đầu: "Đúng rồi, quả thật là ấn ký của Hồng Nguyên Hinh."
Sau đó, ông cẩn thận đọc nội dung trong lá thư, sau khi xem kỹ từng dòng, ông cau mày.
"Chuyện gì lại khiến ngươi nặng nề vậy?" Bên cạnh, Cổ Phục Toàn nhìn thấy biểu cảm của Hồng Viễn Kiêu, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Ông không biết là chuyện gì có thể khiến đối phương lộ ra vẻ mặt như thế.
Sau đó, Hồng Viễn Kiêu phất tay, đưa lá thư trong tay cho đối phương đọc.
Cổ Phục Toàn cầm lấy lá thư, sau khi xem cẩn thận, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Làm sao có thể được, trên đời này sao lại có người kinh khủng như thế?"
"Đương nhiên không thể có khả năng đó, ta đang suy nghĩ Hồng Nguyên Hinh này rốt cuộc có ý gì!" Hồng Viễn Kiêu vuốt cằm mình, lẩm bẩm: "Nàng bảo ta bày yến hội ở bên này, cung kính nghênh đón, thẳng thắn hết thảy để bảo toàn tính mạng?"
"Nực cười, làm sao có thể, bản vương sao có thể đáp ứng những điều kiện nhục nhã như vậy, chẳng lẽ Hồng Nguyên Hinh không biết ư?"
"Nhưng Hồng Nguyên Hinh vẫn làm như vậy, ý đồ là gì?"
Cổ Phục Toàn cầm lá thứ, đọc kỹ lại lần nữa, cân nhắc một chút: "Bất kể có phải là nói ngoa hay không thì vị Hồng Nguyên Hinh đã gửi lá thư như thế này, có nghĩa là nàng đã bị khống chế."
Ông vừa nói vừa cầm lá thư trả lại cho Hồng Viễn Kiêu: "Còn nữa, nếu bên này không đồng ý, có phải truyền tống trận pháp ở bên này sẽ không có cách nào mở ra không?"