Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1144 - Chương 1144: Mọi Việc Đều Đã Muộn Rồi (2)

Chương 1144: Mọi việc đều đã muộn rồi (2) Chương 1144: Mọi việc đều đã muộn rồi (2)Chương 1144: Mọi việc đều đã muộn rồi (2)

Chương 1144: Mọi việc đều đã muộn rồi (2)

Nói đến đây, Hồng Viễn Kiêu đứng dậy, đi đến bên cạnh Cổ Phục Toàn, nói: "Cổ tộc trưởng, sao chúng ta không cùng ra tay, coi như là một nghi thức.”

"Kể ra thì ta và ngươi lần đầu hợp tác, liên thủ chống lại kẻ địch, thật tuyệt vời phải không?”

Nghe được lời này, Cổ Phục Toàn tươi cười, gật đầu đồng ý: "Đó là điều đương nhiên, ta rất vinh hạnh."

"Hy vọng sự hợp tác lần này của chúng ta có thể mang đến cho tương lai một khởi đầu thực sự tốt đẹp.

Sau đó, Hồng Viễn Kiêu lập tức đứng dậy, dẫn theo mười đại tướng dưới trướng và Cổ Phục Toàn, cùng nhau đi ra đằng sau đại điện.

Phía sau đại điện chính là cổng thông qua truyền tống trận.

Chỉ sau khi ông ở bên này kích hoạt trận pháp thì Hồng Nguyên Hinh ở đối diện mới có thể dẫn người tới.

Đợi khi trận pháp mở ra, kẻ địch trúng kế, sự tôn tại cuồng vọng kia sẽ triệt để rơi vào bây của bọn họ.

Bùm!

Khi Hồng Viễn Kiêu tới đây, tử khí trong cả điện đường lập tức phun trào, nông đậm hơn trước rất nhiều.

Điện đường rộng lớn giống như một hải dương đen ngòm tử khí, cuồn cuộn không ngừng, khiến người ta kinh hãi.

Tử khí đen dâng lên, nương theo sợi tơ màu đỏ tạo thành một áo giáp giống như một tâng sương mù đen, bám chặt vào thân thể Hồng Viễn Kiêu và mười đại tướng dưới trướng ông.

Không chỉ thế, phía trên toàn bộ đại điện nổi lên dòng sông u minh màu đen.

Ngay lúc này, Hồng Viễn Kiêu và mười đại tướng dưới trướng gần như đã bày binh bố trận, sẵn sàng triển khai toàn bộ chiến lực.

Đối với Hồng Viễn Kiêu, sự cuồng vọng tự đại của kẻ địch là bước đầu tiên dẫn đối phương đến sự hủy diệt.

Còn bên phía ông, việc cần làm chính là giữ vững bình tĩnh, không thể phạm phải một chút sai lầm nào.

Nếu đã nói là muốn hạ gục đối phương, vậy thì phải cần đến tốc độ của lôi đình mới có thể triệt để khống chế đối phương, không thể để cho đối phương đạt được một chút cơ hội nhỏ nào.

"Hừ, lần này đúng lúc ta cùng Cổ tộc trưởng đang thương nghị sự tình, chiến lực mạnh nhất dưới trướng cũng đang ở đây, coi như là đối phương xui xẻo." Hồng Viễn Kiêu cười nhạo, quay sáng Cổ Phục Toàn ra hiệu.

Bên này, Cổ Phục Toàn cũng nở nụ cười, quay sang Hồng Viễn Kiêu tỏ rõ bản thân đã chuẩn bị ổn thỏa.

Sau khi làm xong mọi việc, Hồng Viễn Kiêu ngưng tụ tử khí, mở ra cánh cổng phía trước mặt.

Truyền tống trận pháp khởi động, vòng xoáy không gian vặn vẹo hiện lên.

Vù! Vùi! Vùi Âm thanh rung động vang lên, dao động không gian cũng theo đó nổi lên, phía đối diện đã hiện lên bóng người mờ ảo.

Dường như đang đi xuyên qua truyền tống trận pháp và sắp đến đây.

Chỉ là bóng người đi qua rõ ràng là một nữ tử.

"Nói không chừng là Hồng Nguyên Hinh, đừng vội vàng ra tay!" Bên này thấy vậy, Hồng Viễn Kiêu đưa tay ra hiệu cho hai hướng trái phải, tránh đánh cỏ động rắn.

Xoạt!

Không bao lâu sau, dưới dao động không gian rơi xuống, thân hình Hồng Nguyên Hinh quả nhiên hiển hiện.

Bên này, Hồng Nguyên Hinh vừa đáp xuống đất, lập tức nhìn thấy Hồng Viễn Kiêu và mười đại tướng dưới trướng ở phía sau ông.

Thấy người đã tập hợp đầy đủ, Hồng Nguyên Hinh thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là rất coi trọng, tất cả bọn họ đều đến đây nghênh đón Tiêu đại nhân.

Bà thật sự lo lắng đối phương chỉ phái một vài nhân vật nhỏ tới, nếu bọn họ sơ suất...

Hồng Nguyên Hinh còn chưa nghĩ xong xuôi, chợt phát hiện mình bị Hồng Viễn Kiêu tóm chặt, kéo ra phía sau lưng đối phương.

"Hồng Nguyên Hinh, việc này làm tốt làm, tiếp theo cứ giao cho bản vương!" Giọng điệu tán dương của Hồng Viễn Kiêu vang vọng bên tai Hông Nguyên Hinh.

"Sau khi việc này kết thúc, ta đương nhiên sẽ ghi công cho ngươi!"

Hồng Nguyên Hinh ngơ ngẩn cả người, cái gì gọi là ghi công cho mình?

Bà ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện, không ngờ Hồng Viễn Kiêu và mười đại tướng dưới trướng đều đang trong tư thái chuẩn bị chiến đấu.

Ý gì đây?

Chẳng lẽ bà chưa nói rõ ràng sự lợi hại của Tiêu đại nhân trong lá thư hay sao?

Tại sao Hồng Viễn Kiêu còn muốn dẫn thủ hạ của mình làm ra loại chuyện tìm đến cái chết như này!

Hồng Nguyên Hinh hốt hoảng, ngay lập tức sắc mặt thay đổi: "Dung động thủ!"

Nhưng tất cả đều đã muộn rồi.

Hồng Nguyên Hinh bước qua từ cánh cửa truyền tống, Hồng Viễn Kiêu có thể chắc chắn, tiếp theo nhất định là kẻ địch bước ra ngoài.

Nếu như thế...

Âm đùng!

Tiếng định tai nhức óc vang lên, đại trận bên trong toàn bộ cung điện hoàn toàn mở ra, phát ra tiếng nổ vang nặng nề.

Lúc này, tu vi của Hồng Nguyên Hinh khá yếu, đầu óc rung động.

Cũng không biết là bị hành động của Hồng Viễn Kiêu trước mặt hù dọa, hay là vì lúc trận pháp bên trong đại điện vận chuyển phát ra tiếng chấn động.

"Đừng ra tay?" Hồng Viễn Kiêu cau mày, ông nghe thấy tiếng hét của Hồng Nguyên Hinh, quay đầu lại nhìn về phía đối phương.

Sắc mặt của Hồng Nguyên Hinh kinh khủng, vội vàng nói với Hồng Viễn Kiêu: "Bên trên thư tín mà ta truyên vê không phải đã nói rất rõ, bảo các ngươi đừng chống cự, bó tay chịu trói, chiêu đãi Tiêu đại nhân thật tốt à?"
Bình Luận (0)
Comment