Chương 1156: Ngươi còn muốn đóng cửa?
Chương 1156: Ngươi còn muốn đóng cửa?Chương 1156: Ngươi còn muốn đóng cửa?
Chương 1156: Ngươi còn muốn đóng cửa?
"Đi đường tốt lành!" Sau khi Tiêu Thiên lam bẩm thành tiếng, hắn lại đấm ra một quyền.
Bùm!
Cùng với tiếng nổ thanh thúy, những quân sĩ khiến Hồng Viễn Kiêu vô cùng đau đớn lúc trước, bọn họ đã bị đánh nát bấy, hóa thành tro bay màu đen, bay lượn trên không trung.
Sức mạnh chấn động của sự liên thủ, bất cứ năng lực phản kháng nào, đều hoàn toàn không tồn tại.
Đối mặt với thực lực tuyệt đối của Tiêu Thiên, những quân sĩ này hoàn toàn không có bất cứ cơ hội chiến đấu này, chỉ vừa đối mặt đã liền hoàn toàn biến mất.
Thật ra đối với bọn họ mà nói, chuyện này chưa chắc không phải một kết cục tốt nhất.
Ít nhất bọn họ được giải thoát hoàn toàn và không có đau đớn.
Cho dù với thần trí của bọn họ bây giờ, có thể hiểu cái gì gọi là đau đớn hay không.
Tối thiểu, bọn họ không cần phải tiếp tục ở lại nơi này, mang theo lời nguyên bi thảm này, đứng ở nơi này không thấy ánh mặt trời, canh giữ cánh cửa mà mình không biết.
Hồng Viễn Kiêu nhìn từng bóng người, biến mất dưới nắm đấm của Tiêu Thiên, trên mặt cũng lộ ra vẻ tưởng nhớ.
Dù sao trong đám quân sĩ này, có không ít gương mặt ông quen thuộc.
Đã từng có rất nhiều quân sĩ, đều đi theo bên cạnh ông, sự tồn tại giống như cùng vào sinh ra tử.
Thậm chí sau một thời gian dài, những chuyện trong quá khứ của nhiều người vẫn được ghi lại rõ ràng trong tâm trí ông.
Chỉ tiếc, mình còn có thể nhớ rõ bọn họ, những chiến sĩ lúc trước canh giữ trên quản trường này, đã hoàn toàn không nhận ra mình.
Bùm!
Một quyên cuối cùng của Tiêu Thiên lập tức bộc phát ra, sau khi giải quyết sạch sẽ nhóm quân sĩ cuối cùng.
Quảng trường lớn như vậy, đám quân sĩ người không ra người, quỷ không ra quỷ trấn giữ ở nơi này, tất cả đều bọn họ đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Trống rỗng, chỉ còn lại Tiêu Thiên và Hồng Viễn Kiêu bên cạnh, đứng lặng ở nơi này.
Trên bầu trời, lạ có một làn khói đen như tro bay, đang dần dần bốc lên, bay lên không trung, giống như trôi dạt vê phía xa, rời khỏi nơi này.
Sau khi hoàn toàn thu phục đám quân sĩ này, lúc này Tiêu Thiên mới quay đầu lại, nhìn về phía Hồng Viễn Kiêu đã ngây ra như phỗng bên cạnh: "Mở cửa."
Tiêu Thiên mở miệng, Hồng Viễn Kiêu vẫn sững sờ tại chỗ, mãi vẫn không phản ứng lại.
Một lúc sau ông mới phản ứng lại, Tiêu Thiên đang nói đến cánh cửa màu đen tràn ngập tử khí bên cạnh, cũng chính là nơi trước giờ ông không thể vào được.
Ánh mắt dời đi, khi tầm mắt của Hồng Viễn Kiêu dừng lại trước cánh cửa màu đen kia, trong lòng ông cũng tràn ngập tò mò. Vô số năm tháng, tuân theo nhiệm vụ trong đầu, vẫn luôn trấn thủ ở cánh cửa này, ông cũng không biết phía sau rốt cuộc cất giấu những thứ gì.
Trên quảng trường rộng lớn, Tiêu Thiên nhìn quanh khoảng đất trống bốn phía, nhìn tro đen đã bay xa.
Thành công giải thoát những quân sĩ cực khổ này, trong lòng của hắn cảm khái, cũng cõi lòng ấm áp.
Ngay khi Tiêu Thiên tưởng nhớ những quân sĩ này, Hồng Viễn Kiêu đã đứng trước cảnh cửa kia rồi.
Ông có thể cảm nhận rõ ràng dao động không gian ẩn chứa trong cánh cổng trước mặt.
"PhùI"
Tiếng gió nhẹ nhàng vang lên, tử khí đến từ Hồng Viễn Kiêu, rót vào cánh cửa trước mặt.
Hoa văn được khắc trên cánh cửa chấn động, hóa thành trận pháp, những vòng xoáy xoắn ốc bắt đầu hiện lên.
Khi Hồng Viễn Kiêu cho rằng cánh cửa sắp mở ra, lại phát hiện dao động không gian đang chậm rãi yếu đi.
Không chỉ có như thế, một uy năng không thể giải thích, đang được tích tụ trên cánh cửa.
"Không tốt!" Sắc mặt Hồng Viễn Kiêu khẽ thay đổi, ông biết tình hình không ổn, chỉ tiếc ông không còn phản ứng kịp nữa.
Thế công ngưng tụ trong cánh cửa trước mặt nhanh chóng đánh úp về phía mặt ông.
Đó là một bàn tay, hoa văn màu đen bao phủ trên bàn tay, hoàn toàn khác với tử khí.
Uy năng ẩn chứa trong đó, khiến sắc mặt Hồng Viễn Kiêu hoàn toàn thay đổi.
Nếu chịu một đòn tấn công như vậy, chỉ sợ đầu ông sẽ trực tiếp nổ tung.
Xoetl
Ngay trong lúc Hồng Viễn Kiêu cuống quít, bỗng nhiên phát hiện một ngón tay, chọt đến từ bên cạnh.
Không đợi ông kịp phản ứng lại, bàn tay màu máu đáng sợ trước mặt đã nổ tung.
Thân hình Tiêu Thiên, cũng đi đến trước mặt ông.
Lúc này, Hồng Viễn Kiêu cảm nhận được an tâm trước nay chưa từng có, còn có cảm giác an toàn tuyệt đối.
Loại cảm giác này, khó có thể nói rõ.
"Cái gì đây?" Tiêu Thiên cau mày, nhìn bàn tay màu máu kia, sau khi nó biến mắt, ánh sáng phía trước cánh cửa đang dần mờ đi.
"Không hay rồi, bên kia cánh cửa có người, e rằng bọn họ muốn hoàn toàn đóng cửa nơi này." Bên này, Hồng Viễn Kiêu nhìn thấy động tĩnh của cánh cửa, ông lập tức phản ứng lại, biết phía đối diện muốn làm chuyện gì.
Nghe ông mở miệng nhắc nhở, Tiêu Thiên lập tức trở nên nóng nảy.
Nói đùa gì vậy, khó khăn lắm mới mới đến cửa nhà ngươi, vậy mà ngươi lại muốn đóng cửa!
Nghĩ vậy, Tiêu Thiên lập tức bước lên, đột nhiên chọt vào vòng xoáy không gian vặn vẹo trước mặt, sau đó dùng sức kéo.