Chuong 1160: Chin tang
Chuong 1160: Chin tangChuong 1160: Chin tang
Chuong 1160: Chin tang
Hơn nữa, chiêu này quả thực rất lợi hại, Hồng Viễn Kiêu cũng coi như bội phục đối phương.
Lợi dụng lực lượng tự thân của cường giả Tiêu Thiên bên phía bọn họ, tạo thành sát chiêu như vậy.
Đồng thời còn mượn lực lượng vô danh, chuyển dịch bản thân.
Kết quả là không chỉ trốn thoát được mà còn để lại một rắc rối lớn.
Chưa kể, liệu năng lượng máu được sinh ra từ lực lượng của Tiêu Thiên có thể gây sát thgươn cho hắn sau khi phát nổ hay không.
Nếu có thể khiến Tiêu Thiên tổn thương, vậy là tốt nhất, nhưng nếu không thể làm được như thế.
Làm không tốt cũng có thể khiến ông và Hồng Nguyên Hinh bất thình lình bị nổ chết, thậm chí đám người Tử Nhược Yên đi theo đằng sau, nhiều ít cũng sẽ bị thương hoặc xuất hiện nguy hiểm.
Chu Tín Hoành chắc chắn đã cố tình tạo ra tình huống nguy hiểm này.
Chỉ bằng cách này, đối phương mới có thể sử dụng thủ pháp quỷ dị để di chuyển sự tồn tại của bản thân đến một nơi không xác định mà thần không hay quỷ không biết.
Khi Hồng Viễn Kiêu nhìn hào quang màu máu tỏa ra trên hình cầu được tạo thành bởi xiang xích máu vờn quanh ở trước mặt càng lúc càng nghiêm trọng, không khỏi nheo mắt lại.
Chẳng lẽ phải hao tổn ở nơi này vào ngày hôm nay ư?
Ông không thể tưởng tượng bây giờ phải ngăn cản như thế nào.
Chỉ nhìn uy năng được tách ra từ khí tức màu máu trước mặt có thể làm sụp đổ không gian xung quanh, ông có thể biết trong đó ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ đến mức nào.
Một khi nổ tung...
Phốc phốc!
Âm thanh thanh thúy đột ngột vang vọng, ngọn lửa màu máu nồng đậm, xiềng xích máu từ trong khe nứt bay lên.
Nó giống như ngọn lửa đẫm máu mỏng manh đang bùng lên.
Nhưng trong thoáng chốc, uy năng cực kỳ khủng bố đó dường như tiêu tan và không bao giờ xuất hiện nữa.
Ngọn lửa đẫm máu nóng rực mang theo khí tức sinh mệnh nồng đậm, bắt đầu thiêu đốt sạch sẽ xiêng xích máu kia, trong chốc lát chúng hóa thành tro bụi màu máu và tung bay.
Không chỉ như thế, một loại lực áp chế cực kỳ quỷ dị bỗng nhiên truyền ra từ phía trước.
Thân hình Tiêu Thiên hiển lộ ra, toàn thân bị ngọn lửa màu máu thiêu đốt bao vậy lấy.
Lực áp chế cực kỳ khủng bố kia cũng nổi lên từ trên người hắn.
Mọi người ở đây, bất luận là Hồng Viễn Kiêu hay là Hồng Nguyên Hinh.
Hay là đám người Tử Nhược Yên ở bên cạnh đều có thể cảm nhận rất rõ lực áp chế đáng sợ đến từ thân thể Tiêu Thiên.
Đồng thời, một nỗi sợ hãi bắt nguồn từ sâu thẳm trong linh hồn khiến toàn thân run nhè nhẹ. Giống như một loại lực áp chế bẩm sinh khiến mọi người đều không có cách nào phản kháng.
Thậm chí, mọi người còn nhìn thấy không gian xung quanh Tiêu Thiên giống như đang dừng lại vậy, không có bất kỳ động tĩnh nào, đồng thời đang dần dân tiêu tan và sụp đổ.
"Chỉ là tiểu xảo, ngươi gây ra tiếng động lớn như vậy nhưng vẫn cụp đuôi bỏ chạy ư?" Khi Tiêu Thiên nói xong, thân thể hắn khẽ rung lên, ngọn lửa đẫm máu hừng hực tiêu biến.
Ngoại trừ điều đó, cảm giác áp chế lực kinh khủng trên người hắn cũng không còn sót lại chút gì, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
"Đại nhân, vừa rồi đã phát sinh chuyện gì vậy?" Hồng Viễn Kiêu nhất thời sợ hãi, vừa rồi là loại cảm giác trước nay chưa từng có.
Như thể Tiêu Thiên chỉ can đứng yên tại chỗ đó là có thể bóp chết ông vậy.
Không chỉ ông mà Hồng Nguyên Hinh ở bên cạnh cũng sớm bị dọa đến mức không nói ra lời, giống như một đứa trẻ đang đứng bên cạnh, toàn thân vẫn run lẩy bẩy.
Hiển nhiên, bà vẫn chưa có cách nào khôi phục lại trạng thái trước đó.
Kỳ thật, tình huống này cũng có thể lý giải được.
Suy cho cùng, không phải sự tôn tại nào cũng có thể giữ vững ý định thực sự và trạng thái của bản thân không bị ảnh hưởng khi đối mặt với một sinh linh tôn tại ở chiều không gian siêu cao như Tiêu Thiên.
"Không có nguy hiểm sao?" Bên cạnh, Tử Nhược Yên nhìn xung quanh thân thể Tiêu Thiên, chậm rãi lên tiếng.
Ngay lúc này, không gian bị tiêu diệt xung quanh Tiêu Thiên cũng không khôi phục lại, nơi đó chỉ tồn tại trống rỗng, nuốt chửng tâm mắt của bản thân.
Không có bất kỳ phản hồi nào.
Nó hoàn toàn khác với tình huống trước đây.
Trong quá khứ, cho dù không gian có sụp đổ thì cũng sẽ chậm rãi phục hồi lại như cũ.
Hơn nữa, nếu tốc độ phục hồi tương đối chậm chạp thì Tiêu Thieen sẽ động thủ khiến nó phục hồi lại như cũ, nhưng ngay lúc này hắn lại không làm gì cả.
Hiển nhiên, ngay cả Tiêu Thiên cũng biết không gian vỡ vụn như này là không thể nghịch chuyển.
Dù Tử Nhược Yên không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì nhưng từ một chút dấu vết để lại, nàng có thể hiểu một phần nào.
Bất luận là không gian hay là sự sụp đổ của lực lượng kia, hình như đều không thể chịu được bản thân phu quân nhà mình.
Giống như đối phương đang bình tĩnh đợi ở chỗ đó, lực lượng tràn vào cơ thể đã quá sức chịu đựng của không gian xung quanh.