Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1207 - Chương 1207: Xuất Phát Đến Thượng Giới (2)

Chương 1207: Xuất phát đến thượng giới (2) Chương 1207: Xuất phát đến thượng giới (2)Chương 1207: Xuất phát đến thượng giới (2)

Chương 1207: Xuất phát đến thượng giới (2)

"Giờ chúng ta đến thượng giới cũng vì giải quyết vấn đề." Tử Nhược Yên nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt: "Vì vậy trước mắt chúng ta cần nhanh chóng nâng cao thực lực, đến thượng giới cũng phải còn sức chiến đấu một lần."

"Có lẽ sức mạnh áp chế của thế giới chúng ta sẽ mang lại kết quả không thể ngờ tới."

"Theo cách nói của nàng ấy, chắc chắn phần thưởng vì đạt được mục tiêu sẽ vô cùng phong phú.”

Tử Nhược Yên nói đến đây bèn nhìn về một hướng.

"Nếu vậy, chúng ta cần hành động càng nhanh càng tốt." Tô Mộng Ly vừa nói vừa nhoẻn miệng cười, nhìn sang hệ thống Vượng Tài.

Ba nữ tử dựa theo lời nói của Tử Nhược Yên, bắt đầu ngưng tụ thành tinh huyết, tinh huyết bay là đà đến trước mặt hệ thống Vượng Tài.

Các hóa thân của mọi người bắt đầu nổi lên.

"Tiêu ca ca, khi nào chúng ta lên đường?" Lạc Nữ Ái khống chế hóa thân, vội vã bước tới như không còn chờ nổi nữa.

Tiêu Thiên nhoẻn miệng cười: "Bao giờ chúng ta khởi hành? Hay là đi trong hôm nay luôn?”

Dứt lời, sức mạnh của Tiêu Thiên lập tức bao trùm lấy mọi người, bắt đầu từ từ phá vỡ hạn chế của mình.

Ongl

Cơ thể Tiêu Thiên hơi run lên, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo, ngay sau đó có một luồng ánh sáng bay vọt trong không trung.

Nhờ sức mạnh của ánh sáng lôi kéo, đoàn người hướng tới tâng không gian cao hơn.

Xuất phát đi đến thượng giới.

Toàn thân Tiêu Thiên phát ra sức mạnh kinh người, đến độ chấn động không gian ở xung quanh.

Trường lực không ngừng dâng trào, bao phủ Tử Nhược Yên, Lạc Nữ Ái, Long Khâu Bạch Thanh và Tô Mộng Ly.

Họ vừa tiến vào trong trường lực thì chẳng còn cảm nhận được bất cứ động tĩnh nào xung quanh cả, chỉ thấy mỗi cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi vê sau.

Ánh sáng rực rỡ đủ màu như hòa thành một luồng sáng, liên tục bay lượn về sau.

Các nàng không biết cách mình đến thượng giới đặc biệt đến mức nào.

Kể từ lúc Nhân Hoàng Tử Cực Vô Địch phi thăng lên thượng giới, thông đạo giữa hạ giới và thượng giới đã gần như ngắt đoạn.

Vì vậy kể từ đó không còn ai có thể phi thăng lên thượng giới cả.

Giờ những gì Tiêu Thiên đang làm không phải phi thăng nữa, mà là cưỡng ép lên thượng giới.

Do đó người trên thượng giới không phát hiện ra rằng vừa có khách từ hạ giới ghé thăm.

Lần này hắn chẳng sử dụng quy tắc của đất trời, vì vậy nó mới bình thường không có gì lạ.

Thứ tồn tại duy nhất đó là cảm giác. Trên thượng giới, tại khu vực trấn thủ ở hư không tối đen như mực.

Vị thân cổ xưa đại diện cho cái chết đã đổi tên thành Tiêu Vương đang ngồi khoanh chân ở nơi này, cả người ngập tràn hơi thở nguy hiểm.

Kể từ khi được Tiêu Thiên cảm hóa, phong cách của hắn hoàn toàn thay đổi, ngày càng rạng danh ở trên thượng giới.

Phương thức chiến đấu vô cùng thái quá, tấn công dễ dàng và chiến tích của hắn đều khiến người khác thấy mà sợ hãi.

Khiến địa vị của hắn ở thượng giới ngày càng tăng cao.

Có điều Tiêu Vương biết địa vị của mình đến từ đâu.

"Hửm?”" Tiêu Vương tọa trấn nơi này như cảm nhận được điều gì đó, bỗng mở to hai mắt.

Không biết tại sao trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm nhận được một hơi thở cực kỳ quen thuộc.

Hơi thở đó giống hệt sư phụ kiêm chủ nhân và nghĩa phụ, người mà hắn luôn sùng bái và kính ngưỡng, Tiêu Thiên Tôn Tiêu đại nhân.

Thế nhưng cảm giác này nhanh chóng biến mất khỏi nhận thức của Tiêu Vương.

"Là ảo giác của ta sao?" Tiêu Vương nỉ non một mình, không kiềm được nhớ lại dáng vẻ của Tiêu Thiên.

Nếu đối phương đã đến thượng giới, kẻ địch trước mặt họ sẽ trở thành chuyện cười mất.

Nghĩ xong, Tiêu Vương nhắm mắt lại lần nữa, cẩn thận cảm nhận sức mạnh của mình.

Sự điểm hóa của Tiêu Thiên dành cho hắn như là tài phú vô cùng vô tận, dùng mãi không hết, ẩn giấu sức mạnh to lớn.

Chỉ khi cẩn thận cảm nhận mới thấy rõ ý nghĩa chân thật bên trong, từ đó học hỏi thêm được nhiều thứ, nhiều võ đạo hơn.

Tiêu Vương lại nhắm mắt, từ tử cảm nhận nên không phát hiện có một bóng người ẩn nấp trong một nơi tối tăm ở phía xa, lang lặng quan sát tình hình của hắn.

Khi thấy Tiêu Vương đã nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái giác ngộ.

Trong bóng tối đằng gia cũng có ý chí giao thoa.

"Xem ra hắn lại đắm chìm vào việc tu hành rồi."

"Tiêu Vương đã thay đổi trạng thái bình thường và phát ra chiến lực vô cùng khủng khiếp, đồng thời sức mạnh của hắn tăng lên liên tục, ta phải nghĩ cách giải quyết hắn mới được."

"Không những vậy, áp lực tấn công của chúng ta càng ngày càng tăng, hậu phương liên tục thúc giục. Nếu chúng ta không thể giải quyết tiểu tử này, e rằng khó hoàn thành nhiệm vụ được giao."

"Không sao, ta chắc lần này sẽ giải quyết được hắn."

"Đúng vậy, những thắng lợi đạt được trong khoảng thời gian gân đây đã làm hắn ngủ quên trên chiến thắng, không còn cảnh giác như ban đầu. Nếu kế hoạch tiến hành thành công, ta bắt được Tiêu Thiên sẽ không thành vấn đề."

Bóng dáng ẩn nấp trong tối lẳng lặng trò chuyện, sau đó im hơi lặng tiếng biến mất, không thấy tăm hơi.
Bình Luận (0)
Comment