Chương 1214: Ngươi đang đắc ý gì? (2)
Chương 1214: Ngươi đang đắc ý gì? (2)Chương 1214: Ngươi đang đắc ý gì? (2)
Chuong 1214: Nguoi dang dacy gi? (2)
Bốp! Bốp! Bốp!
Thế công hàn băng của thần minh Tàng Vũ liên tiếp đánh vào người Tiêu Vương, sau đó nở rộ thành những đóa hoa hàn băng.
Hàn ý thấu xương!
Chẳng qua đòn tấn công của hắn, không chỉ đánh vào trên người Tiêu Vương, đồng thời cũng ảnh hưởng đến đồng bọn của mình.
Nhưng lúc này, hắn không thể quan tâm nhiều như vậy, chỉ có khiến đòn tấn công hàn ý của mình, điên cuồng đập vào bóng lưng của Tiêu Vương.
Nhưng mà, Tiêu Vương vẫn ôm chặt đồng bọn của hắn không buông tay, bắt đầu bộc phát sức mạnh.
"Đáng chết, mau buông tay." Hàn ý trong tay ngưng tụ thành kiếm băng, thần minh Tàng Vũ lập tức xông về phía Tiêu Vương.
Nhưng Tiêu Vương cũng không phải kẻ ngốc, người ngưng tụ linh khí hàn ý từ xa tấn công lại đây, ông còn có thể ỷ vào sự mạnh mẽ của bản thân hiện nay để chống cự.
Nhưng ngươi cầm thanh kiếm sắc bén trong tay đột nhiên đến gần, một dáng vẻ muốn liều mạng, sao ông có thể ngốc nghếch đứng tại chỗ, để mặc ngươi tùy ý đến gần?
Nhưng mà, Tiêu Vương cũng không vội vã né tránh, âm thâm cảm nhận khoảng cách giữa bọn họ.
Cho đến khi đối phương sắp đến gần, đột nhiên Tiêu Vương buông lỏng tay, đột nhiên rời khỏi chỗ cũ.
Thần minh Tàng Vũ cầm kiếm băng trong tay kia, nhìn thấy Tiêu Vương trước mặt đột nhiên biến mất, thay vào đó là đồng bọn của mình, xuất hiện ở trước mắt hắn.
Mũi thanh kiếm băng trong tay hắn, hướng lưỡi kiếm sắc bén đang nhắm tới, chính là đồng bọn của hắn.
Nhưng mà, thủ pháp đơn giản trẻ con này, hắn đã sớm đề phòng, dừng lại động tác xông về phía trước của mình từ trước.
Ngay lúc này, Tiêu Vương vốn đang né tránh rời đi, không biết từ lúc nào, đã đi đến sau lưng hắn, đưa tay đẩy một cái.
Phốc!
Băng kiếm đâm vào cơ thể, trực tiếp xuyên thấu khiến tim lạnh lẽo.
Hai gã thần minh Tàng Vũ nhìn lẫn nhau, đó chính là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Bản thân thần minh Tàng Vũ đã bị Tiêu Vương ôm nát xương cốt, cả người đau đớn khó nhịn, khóe miệng co rút, hắn nhìn chằm chằm đồng bọn trước mặt, muốn nói lại thôi.
Mặc dù một kiếm này, cũng sẽ không lấy tính mạng của hắn.
Nhưng đau, đó chính là cơn đau thật sự, huống hồ còn là một kiếm do đồng bọn đâm đến.
Hơn nữa, chuyện khiến người ta sốt ruột nhất, không thể chấp nhận.
Chính là Tiêu Vương bên cạnh khoanh tay trước ngực, nở nụ cười đùa cợt trên mặt.
Đúng vậy, đối phương đang cười nhạo đám người mình! Đánh thua, còn bị người chê cười, đó là chuyện khiến người khác không thể chịu đựng được.
"Ngươi cười gì, có gì đáng để đắc ý." Bên này, thần minh Tàng Vũ kia nhịn không mà được rít gào:
"Ngươi cho rằng ngươi đánh thắng ở đây, chính là thắng thật sự à?”
"Chỉ sợ ngươi vẫn chưa biết, khu vực ngươi trấn thủ, đã hoàn toàn thất thủ rồi!"
"Lúc này, bọn ta đã phái người đánh lén hậu phương của ngươi."
"Các ngươi quá sơ suất rồi, lại để một mình ngươi trấn thủ ở khu vực này."
Vẻ mặt của Tiêu Vương lập tức trở nên kỳ lạ.
Hai vị thân minh Tàng Vũ đều sửng sốt khi nhìn thấy vẻ mặt và biểu hiện của Tiêu Vương.
Không đúng, biểu cảm của Tiêu Vương ở trước mặt này là sao vậy?
Không lý nào, sau khi nghe bọn họ nói xong, đối phương chắc hẳn phải lộ ra một tia bối rối và cấp thiết mới đúng chứ.
Sau đó bọn họ nhân lúc đối phương hoảng hốt và thất thần, tiến công đối phương.
Không mong chém giết hay làm gây thương tích nặng cho Tiêu Vương, chỉ cần có thể giữ chân hắn ở đây là được.
Đợi sau khi kế hoạch đằng sau thành công, từ đó để các thành viên ở phía sau kéo tới bao vây, sẵn tiện giết chết Tiêu Vương.
Bằng cách này, một hòn đá ném hai con chim, nhất tiễn song điêu, đúng là không còn gì hoàn mỹ hơn.
Chỉ mới nghĩ tới đây đã khiến cảm xúc của bọn họ dâng trào.
Chỉ là, biểu cảm của Tiêu Vương trước mặt này khiến người ta có chút hoang mang, thậm chí là khó hiểu.
Vì sao vẻ mặt của hắn lại chẳng mảy may bối rối, ngược lại hắn còn bày ra vẻ mặt cổ quái nhìn về phía nhóm bọn họ.
Khiến bọn họ có cảm giác giống như đối phương đang xem trò cười của nhóm bọn họ vậy.
Không biết vì sao, bâu không khí này khiến người ta vô cùng khó chịu, biểu cảm của đối phương càng khiến bọn họ không thoải mái chút nào.
Thật giống như, nhóm bọn họ là những kẻ ngốc trong mắt đối phương vậy.
Bị người khác đối xử như đồ ngốc thì ai mà chịu nổi.
"Chẳng lẽ các ngươi định phái người, lén lút tấn công cương thổ phía sau ta đó chứ?" Bên này, Tiêu Vương vừa nói vừa đưa tay chỉ về tinh không đằng sau mình.
Khu vực do Tiêu Vương trấn thủ ở bên này nằm sâu trong tinh không, các tinh thần phía sau hắn phần lớn đều là khoáng tinh hoang vu.
Tuy nhiên, nơi mà Tiêu Vương chỉ vào đương nhiên không phải cái gọi là khoáng tinh sau lưng hắn.
Nơi mà hắn chỉ chính là khu vực tinh thần nối liền với nhau.
Bên kia, rõ ràng là khu vực sinh sống của bách tính sinh linh thượng giới.
Nó cách đây rất xa, hơn nữa còn có rất nhiều đại quân trấn thủ nó