Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1254 - Chương 1254: Linh Vật

Chương 1254: Linh vật Chương 1254: Linh vậtChương 1254: Linh vật

Chương 1254: Linh vật

Vậy thì, điều mà Triệu Ngộ nhìn thấy với hắn đã trực tiếp khiến hắn im lặng.

Ngay lúc này, vị trí mà Hoàng Vinh Tinh đang đứng chính là tinh thần của phủ Lưu Sơn, thành trì trọng yếu nhất.

Thành Lưu Sơn được đặt theo tên phủ Lưu Sơn.

Ở trung tâm thành Lưu Sơn có một quảng trường lâm viên, bên trong có tượng đài, trên đó có ghi tên những người sinh ra ở phủ Lưu Sơn và hy sinh tại chiến trường phía trước.

Để tưởng niệm.

Nhưng vào lúc này, quảng trường lâm viên có rất đông người qua lại náo nhiệt, nhiều người tụ tập ở đây để xem chuyện mới lạ.

Lúc đầu, khi Triệu Ngộ dẫn Hoàng Vinh Tinh tới nơi này, đối phương cũng không hiểu tại sao phải tới nơi này.

Hơn nữa, Hoàng Vinh Tinh càng cảm thấy kỳ quái, tại sao nơi này lại có nhiều người như vậy, còn náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của mình.

Có thể nói, không chỉ là một đám đông huyên náo, thậm chí ba vòng bên trong và ba vòng bên ngoài đều chật kín người tụ tập.

Có những người ở xa đang cố gắng tiến lại gân, như thể đang nhìn thứ gì đó.

Đến khi Triệu Ngộ dẫn Hoàng Vinh Tinh đi thẳng vào trong trung tâm quảng trường lâm viên thì hắn mới biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Hắn chỉ thấy ngay chính giữa quảng trường lâm viên có hai thân hình đang quỳ tại đó, không thể động đậy.

Vốn là người cầm quyền trạm gác, Hoàng Vinh Tinh cần phải nắm rõ nội dung tình báo.

Tam đại hoàng tử của bên phía Tàng Vũ trông như thế nào, hắn đương nhiên biết rất rõ.

Hai người đang quỳ trước mặt này, không phải Võ Nguyên Thần và Võ Nguyên Hư thì còn có thể là ai.

Hai trong ba vị hoàng tử đã bị bắt, đồng thời còn quỳ gối ở đây, không thể động đậy.

"Sao làm được vậy?" Hoàng Vinh Tinh hít một hơi lạnh, không khỏi thán phục.

Hắn có thể cảm nhận rất rõ trên người Võ Nguyên Thần và Võ Nguyên Hư ở trước mặt, căn bản không có chút sao động linh khí nào, giống như không có khí tức vậy, cực kỳ quỷ dị.

Hơn nữa, xung quanh bọn họ cũng không có dao động trận pháp, nhưng tại sao hai trong ba hoàng tử lại có thể bị cố định ở nơi này, không cách nào nhúc nhích được.

Trăm câu hỏi không có lời giải đáp.

"Trong đó có một vài nguyên do, ta không thể giải thích rõ với ngươi được." Bên này, Triệu Ngộ nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn không thể nói với đối phương rằng ý chí võ đại của Tiêu đại nhân đã gia trì trên người bọn họ, khiến bọn họ không có chút năng lực phản kháng nào.

Theo kế hoạch hiện tại, sự tôn tại của Tiêu đại nhân bắt buộc phải che giấu, không thể để có người bên ngoài biết được.

Nếu không, điện hạ dùng bản thân làm mồi nhử sẽ bị lãng phí một cách vô ích.

Dẫn Hoàng Vinh Tinh đến xem cũng vì để hắn tận mắt chứng kiến, tình hình ở bên này đều là sự thật, nhanh chóng báo cáo lên cấp trên.

Thấy biểu cảm chấn động của Hoàng Vinh Tinh, Triệu Ngộ cũng phải xoa trán, nếu suy nghĩ kỹ, bên trong chắc chắn phải có sơ hở nào đó.

Dù sao chuyện thế này quá mức kinh khủng và chấn động, có thể coi là thắng lợi to lớn đối với Tàng Linh.

Hấp dẫn nhiều người tới đây cũng là điều bình thường.

Hoàng Vinh Tinh vẫn đứng yên tại chỗ, không động đậy, nhìn Võ Nguyên Thần và Võ Nguyên Hư trước mặt, yên lặng một lúc lâu.

Hắn bỗng nhiên quan sát xung quanh, thấy rất nhiều sinh linh của phủ Lưu Sơn đều đến đây, sự tò mò tràn đầy trong ánh mắt khi nhìn hai thân hình đang quỳ ở đây.

Rất nhiều người chỉ trỏ, nghị luận ầm ï.

"Đây là hoàng tử Tàng Vũ, trông cũng giống chúng ta nhỉ"

"Nghe nói thế giới bên Tàng Vũ, bọn họ cũng không được tính là Nhân tộc đâu."

“Thì ra là vậy, không ngờ lại có chuyện này!"

"Tại sao biểu cảm của bọn họ có vẻ rất khó chịu, rất ủy khuất?"

“Hay là do chưa được di nhà xí2"

Đám người tới gần xoi mói đủ kiểu, trong lời nói không có chút tôn trọng nào đối với hai vị được gọi là hoàng tử này.

Còn Võ Nguyên Thần và Võ Nguyên Hư đang quỳ trên mặt đất, nghe được những lời nói của bách tính tầm thường, lửa giận như bùng cháy trong lồng ngực, từ từ bốc lên ngoài mặt.

Toàn thân bọn họ run rẩy, muốn giãy giụa đứng lên, đại đạo trong cơ thể bộc phát ra tiếng nổ.

Thấy cảnh này, Hoàng Vinh Thần thay đổi sắc mặt, trở nên nghiêm trọng, vội túm lấy Triệu Ngộ ở bên cạnh: "Bọn họ muốn thoát!"

"Yên tâm đi, bọn họ không làm được đâu." Triệu Ngộ gạt tay Hoàng Vinh Tinh ra, trấn an đối phương, bảo hắn không cần căng thẳng.

Hoàng Vinh Tinh nghe Triệu Ngộ nói thế với biểu cảm tự tin, hắn cũng không hề buông lỏng cảnh giác, vẫn cau mày, lo lắng nhìn về phía bên đó.

Hết cách, người có tên cây có bóng, hắn chưa từng tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Tiêu Thiên, cho nên trong lòng hắn vô cùng sầu lo, lo lắng đối phương bỗng nhiên đột phá.

Trong khi hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên thấy hai hoàng tử trước mặt, bất luận giãy giụa như thế nào, ý chí võ đạo bao trùm trên người bọn họ vẫn gắt gao trấn áp, không cho họ động đậy.

Toàn thân run rẩy, thân thể vừa hơi đứng lên một chút, lập tức té quy trên mặt đất.
Bình Luận (0)
Comment