Chương 1267: Người trẻ tuổi đáng sợ
Chương 1267: Người trẻ tuổi đáng sợChương 1267: Người trẻ tuổi đáng sợ
Chương 1267: Người trẻ tuổi đáng sợ
Giống như nếu ông dám cả gan nói một chữ không, vị đại đế trước mặt này, sẽ khiến ông biến mất khỏi thế giới này.
".." Văn Nhân Thiên Cơ im lặng không nói, một lúc lâu sau, ông rùng mình một cái, gật đầu đáp: "Đại đế, ta biết rồi, ta sẽ đi làm chuyện này ngay."
Nghe Văn Nhân Thiên Cơ mở miệng đồng ý, Đại Đức đế Tuyết Hán mới khẽ gật đầu, thu liễm khí thế.
Hoàng Đạo Tôn bên cạnh tặc lưỡi ngạc nhiên, nhìn Tuyết Hán mở miệng: "Thật sự không ngờ rằng, lại có một ngày có thể nhìn thấy ngươi dùng thế áp người."
Trong lòng Văn Nhân Thiên Cơ vốn có chút không cam lòng, cảm thấy Đại Đức đế Tuyết Hán đang làm càn, không để ý đến an nguy của người khác.
Nhưng Hoàng Đạo Tôn bên cạnh đột nhiên mở miệng, giống như khai sáng tâm trí, khiến suy nghĩ của Văn Nhân Thiên Cơ lập tức rõ ràng, ánh tinh quang nở rộ trong mắt.
Đúng thết
Giống như lời Đồng Nhân vương nói, trước giờ Đại Đức đế Tuyết Hán ở chung với người khác đều lạnh nhạt bình thản, hoàn toàn không so đo mấy chuyện vụn vặt.
Thân là một trong những đại đế, chưa từng dùng thế áp người với người khác, ngược lại cho ngươi cảm giác giống như lão đại gia nhà bên vậy.
Trước mắt, Đại Đức đế Tuyết Hán vì chuyện này, vậy mà hiếm khi dùng uy áp và thân phận địa vị để trấn áp mình, tránh chuyện mình bằng mặt không bằng lòng.
Đằng sau chuyện này nhất định có ý nghĩa sâu xa nào đó, có lẽ nội dung trong cấp lệnh, cho dù mấy vị đại đế này nhìn ra điều gì, thì cũng không tiện nói rõ.
"Mồi nhử à?" Văn Nhân Thiên Cơ suy nghĩ, lại nghĩ đến nội dung trong cấp lệnh kia, như có điều suy nghĩ, giống như ông đã hiểu ra chuyện gì.
Ở phủ Lưu Sơn bên kia, bốn Nữ Đế phi thăng từ hạ giới, nhất là Tử Nhược Yên, người tự nói rõ mình chính là tôn nữ của Nhân hoàng bệ hạ.
Nội dung trong cấp lệnh thể hiện bản thân rõ ràng như thế, hơn nữa còn nói rõ phóng đại chiến công.
Chuyện mưu đồ, còn không phải để bày bố cục, dẫn người vào bẫy sao?
Chỉ sợ là như vậy!
Văn Nhân Thiên Cơ kết luận như thế, trong lòng vô cùng bội phục mấy vị Nữ Đế này.
Hung hiểm trong chuyện này rất lớn, đối phương lại cam nguyện đích thân mạo hiểm như thế, đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Khiến người khác khâm phục, nhưng mà, có lẽ trong tay đối phương có át chủ bài nhất định, có thể phản công.
Nhưng Văn Nhân Thiên Cơ cho rằng, cho dù trong tay đám người Tử Nhược Yên này, có át chủ bài có thể tự bảo vệ mình và phản công, e rằng cũng sẽ lành ít dữ nhiều.
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, năng lực của Tàng Vũ rất mạnh, ám thủ ẩn nấp bên trong Tàng Linh, không yếu. Cho đến nay, Nhân Hoàng be hạ cũng nghĩ hết cách, muốn tìm ra mấy gia hỏa an nap trong hắc ám, chỉ tiếc tiến triển và độ khó của chuyện này, gian nan hơn tưởng tượng rất nhiều.
Nhưng mà, Đại Đức đế Tuyết Hán và Nhân vương Hoàng Đạo Tôn, muốn đích thân đến phủ Lưu Sơn một chuyến, chỉ sợ phải ở lại bên kia rồi.
Ít nhất, có tự tin nhất định.
Nhất là Đại Đức đế Tuyết Hán, ông ta có nội tình thần bí nhất trong các đại đế, sâu không lường được.
Đối diện, Đại Đức đế Tuyết Hán nhìn thấy Văn Nhân Thiên Cơ nhanh chóng suy nghĩ, đại khái hiểu được trong lòng đối phương có lĩnh ngộ.
"Đi thôi, chuyện này không thể chậm trễ, chúng ta lên đường." Bên này, Tuyết Hán không nhìn Văn Nhân Thiên Cơ nữa, ông nhìn về phía Hoàng Đạo Tôn bên cạnh: "Cùng đi xem thử, tiện thể gặp Tiêu Vương và Lôi Chính Pháp."
"Nói đến thì, ta đã sớm muốn đến gặp bọn họ rồi."
Lúc Tuyết Hán nói đến đây, sự tò mò xuất hiện trong mắt ông.
Tên Tiêu Vương, ông nghe rất lâu, hơn nữa trong lòng có suy đoán.
Bây giờ, rất nhiều chuyện bí ẩn, lần này cuối cùng cũng thể làm rõ vài chuyện rồi.
Đồng thời nhìn thấy bóng dáng người trẻ tuổi kia.
Nghĩ đến đây Đại Đức đế Tuyết Hán đã bay lên không trung, chuẩn bị xuất phát đến phủ Lưu Sơn.
Nhân vương Hoàng Đạo Tôn bên cạnh, nhìn thấy đối phương đứng dậy, vội vàng theo sau, cũng không kiên nhẫn nói: 'Chạy nhanh như vậy làm gì, gấp gáp như vậy sao, chẳng lẽ ngươi lo lắng mấy nữ oa nhi kia gặp chuyện không may?"
"Ta cũng không lo lắng mấy nữ oa nhi kia gặp chuyện không may!" Tuyết Hán nhìn Hoàng Đạo Tôn theo sau, sức mạnh đại đạo hàn ý vờn xung quanh, trốn vào trong tinh không: "Ta chỉ lo lắng, không kịp xem kịch thôi."
Khi Tuyết Hán bước vào tinh không, phương tiện phi hành hiện ra, lại là một sân viện nông trang.
Hoàng Đạo Tôn theo ông vào trong sân viện này, nhìn cảnh tượng nhanh chóng lướt qua xung quanh: "Xem kịch, chuyến này hung hiểm, phải cẩn thận vạn phần mới đúng, tại sao đến chỗ ngươi, lại trở thành đi xem kịch?”
"Hung hiểm?" Tuyết Hán cười khẽ mấy tiếng, nhìn về phía đằng xa: "Người gặp hung hiểm chân chính là hậu thủ của đám Tàng Vũ kia, lúc này chỉ có ta ngươi, nói cũng không sao."
"Người trẻ tuổi đáng sợ kia, đến thượng giới rồi."
Lời nói này của Tuyết Hán, khiến Hoàng Đạo Tôn giật mình, vô cùng bối rối, không hiểu ra sao: "Cái gì mà người trẻ tuổi đáng sợ đến thượng giới rồi, người ở hạ giới à?"