Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1280 - Chương 1279: Cuối Cùng Cũng Gặp Nhau (2)

Chương 1279: Cuối cùng cũng gặp nhau (2) Chương 1279: Cuối cùng cũng gặp nhau (2)Chương 1279: Cuối cùng cũng gặp nhau (2)

Chương 1279: Cuối cùng cũng gặp nhau (2)

Huống chi, Văn Nhân Thiên Cơ tiên đồ vô lượng, truyền tình báo lung tung, khiến bản thân ngã quy ở nơi này, mất nhiều hơn được.

"Không quá sốt ruột, nội dung tình báo này khẳng định sẽ còn có tin tức truyền ra, nghiệm chứng xong rồi nói sau."

"Nhưng mà, tình hình thế này vẫn nên báo lên trên, cho bên đó một lời giải thích."

"Khôn hoàng tử xong chuyện rời đi, nhưng mà Hư hoàng tử và Thần hoàng tử không có chút tin tức, bản thân còn cảm thấy kỳ lạ rốt cuộc là tại sao."

"Thậm chí còn nhiều lần đốc thúc chúng ta, tìm được nguyên nhân trong đó, tra xét tình huống."

"Không ngờ, lại chính là kết quả như vậy...' Thống lĩnh tình báo trong sở Thanh Bộ không tự chủ được nắm chặt tay.

Năng lực đặc thù của Nữ Võ Thần Đế triển khai lực áp chế thế giới trên chiến trường, bản thân là kiêng ky khiến Tàng Vũ bọn họ đau đầu.

Không ngờ, đảo mắt lại nhảy ra bốn người.

Hơn nữa còn bắt hai vị hoàng tử, thậm chí Võ Viêm Phá cũng bị nhốt.

Thực lực của Lôi Chính Pháp được khôi phục, được cái này mất cái kia, đối với bọn họ Tàng Vũ quá mức tồi tệ.

Thống lĩnh của sở Thanh Bộ cực kỳ rõ ràng, bốn Nữ Đế này không trừ, về sau sẽ không còn cơ hội.

Các nàng mới phi thăng thượng giới, thực lực còn chưa tăng lên, cũng chưa tính là quá mạnh, lúc này giải quyết chính là cơ hội không thể tốt hơn.

Sau khi nghĩ xong, thống lĩnh này bắt đầu nhanh chóng truyền tin tức ra ngoài.

Kế tiếp, chỉ sợ Tàng Vũ bọn họ phải chuẩn bị ra tay.

Người hầu nhìn thống lĩnh truyên nội dung tình báo ra ngoài, không nhịn được hít sâu.

Mệnh lệnh này tương đương với huyết sắc.

Giống với tổ chức tình báo bên phía Tàng Linh, cấp lệnh huyết sắc là cấp bậc ác liệt nhất.

Một khi phát ra, sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Sự kiện lớn liều cả tính mạng cũng phải giải quyết.

Người hầu kết luận, chỉ sợ lần này các đồng liêu ẩn nấp trong Tàng Linh phải trồi lên mặt nước.

Cuối cùng, người hầu cũng không thể ở nơi này quá lâu, sau khi báo cáo tình huống với thống lĩnh thì rời khỏi sở Thanh Bộ.

Sau khi hắn rời khỏi, vẫn dưới tình huống bị giám sát.

Bản thân hoàn toàn không biết.

Thật ra rất nhiều người cực kỳ khó hiểu đối với quyết định của điện chủ nhà mình.

Đã tóm được cái đuôi của đối phương, tại sao không nhân cơ hội dọn đẹp, tội gì còn phải ở đây âm thâm chờ đợi? Thời gian kéo dài lâu, càng phiên phức.

Cùng lúc đó.

Phủ Lưu Sơn Ngự châu đã nghênh đón hai đại nhân vật chân chính của thượng giới.

Đại Đức đế Tuyết Hán và Nhân vương Hoàng Đạo Tôn đã tới trên tinh thần này của phủ Lưu Sơn.

Chỉ là sau khi đến phủ Lưu Sơn, hai người đều bị kiềm hãm.

Bởi vì bên cạnh tinh thần này của phủ Lưu Sơn, đột nhiên hiện ra mấy tinh thần xoay tròn cách đó không xa.

Giữa chúng có sức mạnh khó hiểu duy trì, đảm bảo phủ Lưu Sơn sẽ không bị ảnh hưởng.

Chỉ có đại phủ, cường phủ, mới xứng sở hữu tinh thần vệ thành.

Nơi hẻo lánh như phủ Lưu Sơn không đạt tới cấp bậc nhất định, linh khí không thăng cấp, không thể thu hút tinh thân yếu kém khác tới gân mới đúng.

Hoàng Đạo Tôn không hiểu ra sao, chỉ vào phủ Lưu Sơn: "Đây là tình huống gì, không phải là chúng ta chạy nhầm nơi chứ?"

"Khu vực hẻo lánh như phủ Lưu Sơn, nếu chạy nhầm địa giới cũng khá bình thường."

Nhưng mà, đối mặt với nghi hoặc của Hoàng Đạo Tôn, Tuyết Hán không quá bất ngờ: "Nơi này chính là phủ Lưu Sơn, chúng ta vẫn không chạy sai."

"Không chạy sai, nhưng phủ Lưu Sơn này không khỏi cũng quá kỳ quái đi." Hoàng Đạo Tôn nhìn phía trước, không thể hiểu nổi.

"Không bình thường là đúng rồi." Tuyết Hán nói xong, tới gần phủ Lưu Sơn hơn.

Sau khi đến phủ Lưu Sơn, ông không trực tiếp đến phủ Tinh Thủ, ngược lại dẫn theo Hoàng Đạo Tôn đi tới một con phố trong thành Lưu Sơn.

Nơi này có vô số món ngon, dọc theo phố đều là tiếng rao hàng.

Tuyết Hán và Hoàng Đạo Tôn đi lại trong đám người, không có khí tức động tĩnh gì, người bên ngoài cũng không cách nào phát hiện.

"Sao ngươi dẫn ta chạy đến nơi này, chẳng lẽ là thèm ăn hả?" Hoàng Đạo Tôn nhìn trái phải, không nhịn được vui vẻ: "Nhưng nghĩ kỹ lại, ngươi cũng không phải người như vậy."

"Không có gì, chỉ là đến tìm người thôi." Tuyết Hán vừa nói, vừa cười ha ha đi đến trước một gánh bán hàng rong bên cạnh.

Bên kia, một người trẻ tuổi mặc vương bào đang ngồi, nhìn qua không phú thì quý, đang vùi đầu ăn rất ngon.

Hoàng Đạo Tôn nhìn Tuyết Hán ngồi bên cạnh người trẻ tuổi này, cũng kỳ quái không thôi.

Nhưng ông không nói gì, nếu Tuyết Hán đã làm như vậy, khẳng định là có đạo lý.

"Đại nhân, thứ ngài cần ta mua đến rồi, ha ha ha." Xa xa, bỗng nhiên có một âm thanh mà Hoàng Đạo Tôn quen thuộc truyền đến.

Hoàng Đạo Tôn vừa nhìn liền sửng sốt.

Đó không phải Tiêu Vương từng chém giết cùng mình, bỗng nhiên chiến lực bùng nổ thay đổi còn có thể là ai. Ông nhìn chằm chằm đối phương cúi đầu khom lưng chạy chậm đến bên cạnh người trẻ tuổi, đưa một túi thịt thú chiên giòn cho đối phương.
Bình Luận (0)
Comment