Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1283 - Chương 1282: Lý Do Cổ Quái Quá

Chương 1282: Lý do cổ quái quá Chương 1282: Lý do cổ quái quáChương 1282: Lý do cổ quái quá

Chương 1282: Lý do cổ quái quá

"Khiến người ta... cảm khái thế gian kỳ diệu..."

Kết hợp với tình hình đã biết, Hoàng Đạo Tôn đâu thể không biết phụ thân của Tử Nhược Yên là ai.

Dù sao thì Tử Đế Tôn là cháu ngoại lớn của ông, trưởng tôn thật sự trên ý nghĩa.

Chỉ là, không ai muốn nhìn thấy chuyện xảy ra trước đây cả.

Cũng may cho đến hôm nay, kết cục của mọi thứ đều ổn.

Hoàng Đạo Tôn đang suy nghĩ, nếu con gái nhà mình biết được, còn có con rể biết được, thì có mừng rỡ như điên hay không.

Nhưng dù là con gái nhà mình, hay là con rể Tử Cực Vô Địch, trước mắt đều ở chiến trường phía trước.

Chiến trường hung hiểm, khu vực hành động của bọn họ cũng khó có thể truyền tin tức qua đó.

Huống hồ tùy tiện truyên tin tức qua đó cũng sẽ quấy ray đến bọn họ.

Lúc này, có tồn tại cường hãn như Tiêu Thiên tọa trấn, có lẽ sẽ không xảy ra điều bất ngờ gì, chỉ cần thành thật xem kịch hay là được.

Không bao lâu sau, bọn họ đã đến lâm viên.

Nhưng vẫn chưa đến gần thì đã có thể nghe thấy tiếng bịch bịch ở xa xa.

Tuyết Hán với Hoàng Đạo Tôn còn cảm thấy kỳ lạ, là có động tĩnh gì.

Hơn nữa, bọn họ tiến lại gân lâm viên, mới chợt phát giác bên này trong lúc bất tri bất giác có rất nhiều người xúm lại bốn phía.

Bọn họ đều đứng xếp hàng theo trật tự, đi về phía trước.

Mà trong quá trình đi về phía trước, cũng nhìn đông nhìn tây, nhìn trái nhìn phải, có vẻ khẩn cấp.

Tuyết Hán và Hoàng Đạo Tôn mang theo nghi hoặc đi về phía trước.

Chỉ là, Tiêu Thiên dẫn theo bọn họ đi đến trung tâm quảng trường lâm viên nhìn lên đài, nơi đó có mấy người.

Trong đó, tinh thủ Triệu Ngộ của phủ Lưu Sơn đang ở vị trí đó.

Nhìn kỹ, rõ ràng phát hiện tinh thủ Triệu Ngộ đã chuyển tất cả chuyện của phủ Lưu Sơn mà bản thân xử lý đến bên này.

Hắn nấu trà ở bên cạnh, tay cầm án thư, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn sang phía quảng trường.

Có vẻ rất thích ý.

Tuyết Hán còn có Hoàng Đạo Tôn nhìn qua trung tâm của quảng trường lâm viên theo ánh mắt của đối phương.

Vừa nhìn thấy thì hoàn toàn ngây ra.

Chỉ thấy được hai bóng dáng đang quỳ ở nơi đó, có tiết tấu không ngừng dập đầu.

Mà phương hướng bọn họ dập đầu, còn có đối tượng, sinh linh tâm thường từ phương xa đang không ngừng tiến qua đây.

Sau khi bọn họ đến, đều có hứng thú nhìn không ngừng dập đầu hai bóng dáng này, bắt đầu bình phẩm.

Còn trên mặt của bóng dáng đang dập đầu thì tràn đầy biểu cảm không thiết sống, trong mắt đều không có thần quang.

Như cái xác không hồn.

Mà Tuyết Hán và Hoàng Đạo Tôn đi theo qua đây, nhìn kỹ, hai bóng dáng đó không phải là Võ Nguyên Hư và Võ Nguyên Thần thì còn có thể là ai.

Hai người họ bị chấn động lớn.

Bọn họ vốn tưởng hai trong tam đại hoàng tử bị giam ở nơi quan trọng nào đó.

Nói không chừng là đề phòng sâm nghiêm, tâng tâng nghiêm mật.

Kết quả, bọn họ lại nhìn thấy hai trong tam đại hoàng tử bị giam giữ bên trong công viên lâm viên.

Chuẩn xác mà nói, không phải là giam giữ, mà là bị trưng bày.

Tam đại hoàng tử của Tàng Vũ có thân phận địa vị tôn quý cỡ nào.

Lúc này lại như một vật thưởng thức, đặt ở nơi này cho người ta ngắm nhìn.

Hơn nữa, còn bị ép dập đầu cầu xin người ta, có thể biết được trong lòng bọn họ rốt cuộc ấm ức cỡ nào.

Tuyết Hán và Hoàng Đạo Tôn tất nhiên sẽ cảm thấy hãnh diện, trong lòng vui sướng không ngớt.

Thuộc hạ ở Tàng Vũ chịu quá nhiều thiệt thòi rồi.

Mà tam đại hoàng tử lại tiếng tăm hiển hách, tạo ra rất nhiều chiến công, khiến bọn họ hết sức đau đầu, xem là đại địch.

Lúc này có thể bắt đối phương, hơn nữa còn trấn áp ở nơi này, thái độ khuất nhục như vậy.

Thở dài một hơi.

Nhưng Tuyết Hán còn có Hoàng Đạo Tôn càng khiếp sợ về thủ đoạn trấn áp hai đại hoàng tử này.

Trong mơ hồ, bọn họ có thể cảm nhận được hình như trên thân của hai người có khí tức nào đó nghiền ép, không thể động đậy.

Cụ thể là cái gì thì lại không nói được.

Cảm nhận kỹ càng thì có thể cảm nhận được khí tức hoảng sợ từ bên trong.

Nghĩ đến đây chính là sức mạnh của Tiêu Thiên đúng không.

"Đại Đế, Nhân Vương!" Bản thân Triệu Ngộ vẫn đang xử lý sự vụ, nhìn thấy hai người bên cạnh Tiêu Thiên, ngây ra một lúc, rồi vội vàng đứng lên hành lễ.

Nhưng hắn không ngờ hai người có thân phận tôn quý này lại đích thân đến chỗ này của hắn.

"Không cần da lễ, Triệu đại nhân có năng lực không tầm thường, công trạng của mấy năm gần đây cũng rõ mồn một trước mắt." Tuyết Hán phía bên này phất nhẹ tay, có ý bảo đối phương đừng làm như vậy.

Sau đó, ánh mắt của ông dừng lại trên mặt bàn trước mặt, kêu lên kỳ lạ: "Chỉ là Triệu đại nhân, sao lại xử lý sự vụ ở nơi này vậy?"

"Đại Đế, sự vụ phức tạp, tinh thần không yên, vừa hay chỗ này có hai người giải quyết cảm xúc trong lòng, lúc xử lý sự việc, làm ít mà công to." Triệu Ngộ chắp tay trả lời, rồi chỉ vào hai hoàng tử Tàng Vũ, giải thích nguyên do. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bình Luận (0)
Comment