Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 1297 - Chương 1296: Gan Lớn Đó

Chương 1296: Gan lớn đó Chương 1296: Gan lớn đóChương 1296: Gan lớn đó

Chương 1296: Gan lớn đó

"Trừ phi, ông ta bị người khác dùng bí thuật kỳ quái nào đó để thay đổi dung mạo của bản thân, khiến chúng ta hiểu lầm."

Với suy đoán của Tiêu Vương, Lôi Chính Pháp xua tay, tỏ ý không có khả năng: 'Không đâu, ngươi không thấy vừa rồi thế giới bùng phát lực áp chế à, chỉ có Huyết Hổ Thần Đế mới có thể khiến lực áp chế thế giới tấn công mãnh liệt như thế."

"Nếu so với đại nhân thì ông ta không đáng để nhắc tới."

Lôi Chính Pháp phỏng đoán như thế, trong đầu không khỏi nghĩ tới khí tức của Tiêu Thiên đã vô tình bộc lộ ra khi huấn luyện đặc biệt cho bọn họ.

Đó mới chính là đại khủng bố thật sự khiến ông cảm giác như toàn bộ thiên địa như sắp vỡ nát vậy.

Trong lúc Tiêu Vương và Lôi Chính Pháp đang trò chuyện qua lại với nhau.

Giọng nói già nua xa xăm lại vang lên lần nữa, lời nói của Huyết Hổ Thần Đế hiển hiện.

"Xem ra, ta thật sự đã già rồi, thanh danh cũng đã phai nhạt, chỉ là hai tiểu bối mà cũng dám cả gan xoi moi, xì xào bàn tán về bản tọa, hoàn toàn không xem bản tọa ra gì."

Huyết Hổ Thần Đế nói đến đây, toàn bộ tinh không dường như loáng thoáng có tiếng hồ gầm vang.

Trong mắt của Huyết Hổ Thần Đế, hai tiểu bối trẻ tuổi trước mặt có lá gan rất lớn.

Bản thân ở chỗ này, vậy mà còn có lá gan xì xào bàn tán, che đậy cảm giác của ông.

Rất càn rỡ.

Thậm chí trong lòng còn có chút tức giận.

Bản thân là tồn tại cấp bậc gì, một khi xuất hiện, phản ứng chính xác của những tiểu bối Tàng Linh này là lạnh run, không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu thành thật, khẩn cầu về phía ông.

Sao lại có lá gan, có chí khí xì xào bàn tán ở nơi này chứ?

Le nào bọn họ không biết tình cảnh của bản thân rốt cuộc là gì à?

"Lão bất tử này, nơi này là Tàng Linh, không phải là Tàng Vũ của các ngươi, bày cái gì ở chỗ của bọn ta chứ?" Tiêu Vương nghe thấy lời nói của Huyết Hổ Thần Đế, chẳng những không có vẻ bối rối, mà còn giễu cợt.

Hai cánh tay hắn vòng trước ngực, nhìn lão già trước mặt: "Huống hồ, thực lực của ông ta đã bị thiên địa áp chế, lúc ra tay thật sự, ai thắng ai thua vẫn còn khó nói."

"Đúng vậy, chỉ là một con súc sinh mà thôi, xem là cái thá gì chứ?" Trên dưới toàn thân Lôi Chính Pháp cũng có sấm sét rít gào không ngớt, trên mặt không có chút sợ hãi nào cả, trái lại là đối diện trực diện với Huyết Hổ Thần Đế.

Trên mặt tràn đầy biểu cảm trêu đùa, hoàn toàn không có chút tôn trọng lão tiền bối nào cả.

Đúng là đùa, tôn trọng kẻ địch cái gì chứ.

Mắng là xong việc thôi!

Thái độ vô cùng hống hách của Tiêu Vương và Lôi Chính Pháp khiến sắc mặt của Huyết Hổ Thần Đế càng khó coi, khóe miệng hơi co giật. Đáng chết!

Quả thật là không thể tha thứ.

Tình hình xuất hiện hoàn toàn khác với tưởng tượng của ông.

Theo lý, sau khi bản thân xuất hiện, đối phương tất nhiên là quỳ bái, cho dù không tối thiểu thì cũng là sợ bản thân, lạnh run mới đúng.

Hoặc là hết sức khẩn trương, không dám nhìn thẳng bản thân, cẩn thận de dặt.

Đâu có nhìn thẳng vào mình, thậm chí còn nói bậy, sỉ nhục bản thân.

Không nhịn được!

Huyết Hổ Thần Đế gầm nhẹ, trong miệng phát ra tiếng hổ gâm, toàn thân bắt đầu quanh quẩn trận gió huyết sắc.

Bên trong trận gió huyết sắc lạnh thấu xương ẩn chứa lực áp bách cực kỳ khủng bố.

Hơn nữa, lúc trận gió huyết sắc cuốn ra ngoài, khuếch tán ra bốn phía, không gian bốn phía đều hơi rung động, hình như là có lỗ thủng bị xé rách.

Từ biểu hiện đó cho thấy, có thể phát hiện thực lực của Huyết Hổ Thần Đế rốt cuộc kinh khủng đến cỡ nào.

"Đi!" Sắc mặt của Huyết Hổ Thần Đế hiện ra sát ý, trong lúc phất tay, trận gió huyết sắc trước người cuốn về phía trước.

Trận gió huyết sắc gào thét, trong nháy mắt cuốn về phía Tiêu Vương, còn có Lôi Chính Pháp ở trước mặt.

Bên trong tinh không hiện lên gió biển cuồng loạn vòi rồng huyết sắc, khiến những thần minh vị cách Tàng Vũ bị dọa sợ không nhẹ, đều tránh ra xung quanh.

May mà bọn họ có chuẩn bị tâm lý, biết Huyết Hổ Thần Đế rốt cuộc có tính tình gì, đã có chuẩn bị sớm.

Cho nên có thể tránh né kịp thời, để Tiêu Vương còn có Lôi Chính Pháp đối mặt với trận gió trước mặt.

Tiêu Vương và Lôi Chính Pháp đối mặt với thủy triều của trận gió huyết sắc trước người thì nhìn lấy nhau, sau đó cười khẽ, bộc phát tốc độ bắt đầu né ra hai bên.

Hai người họ đều cảm thấy công kích này thoạt nhìn hơi buồn cười, lẽ nào bọn họ trông ngu ngốc, sẽ đứng tại chỗ mặc cho đối phương cuốn trận gió giết về phía bên này.

Bọn họ lại chẳng phải là kẻ ngốc, mặc cho công kích của ngươi giáng lên người.

Chạy được thì chọi cứng làm gì?

Chỉ là, lúc Tiêu Vương còn có Lôi Chính Pháp vừa tách ra, chia binh hai đường đi qua bên cạnh.

Trận gió huyết sắc cuốn qua đây đã đuổi theo phương hướng mà bọn họ tách ra.
Bình Luận (0)
Comment