Chương 1336: Ngũ Đế vây công Tiêu Thiên
Chương 1336: Ngũ Đế vây công Tiêu ThiênChương 1336: Ngũ Đế vây công Tiêu Thiên
Chuong 1336: Ngu De vay cong Tieu Thien
Còn phải cười nhao hoàng tử của mình cùng những con kiến ti tiện bốn phía.
Thật đáng buồn, đáng tiếc!
Cho dù là Võ Nguyên Thần hay là Võ Nguyên Hư và Võ Nguyên Khôn bên cạnh cũng phát hiện, nội tâm đều đang rít gào, hy vọng tên ngu ngốc này nhanh chóng chạy đi.
Trong mắt đừng lộ ra thù hận, phẫn nộ như vậy, nhanh chóng trở về báo tin mới đúng.
Ngàn vạn lần đừng truyền tình báo thêm mắm thêm muối về, khiến người ẩn nấp ở Tàng Linh thật sự bị một lưới bắt hết.
Còn nữa...
Thật xấu hổ mà, quả thực là quá mất mặt.
Trước mặt người Tàng Vũ chân chính lại không ngừng dập đầu, tư thái còn giống như bị trói quỳ ở đây.
Ba hoàng tử đế quốc Tàng Vũ, lúc này sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ nào đó chui vào.
"Yên tâm đi ba vị điện hạ, bọn ta nhất định sẽ cứu các ngươi đi ra, hơn nữa thay các ngươi báo thù rửa hận!" Ánh mắt của người ẩn nấp Tàng Vũ vô cùng kiên định, xoay người rời đi.
Người Tàng Vũ này, bước chân cực kỳ kiên định, ánh mắt kiên nghị, rời khỏi.
Hai tay của hắn nhanh chóng nắm chặt, không ngừng cổ vũ bản thân.
"Không sao, đừng quay đầu lại, phải mang tin tức về."
"Cẩn thận ngẫm lại, ba vị hoàng tử điện hạ còn đang đợi cứu viện."
"Các điện hạ chờ một chút nữa nhé, sẽ ổn ngay thôi."
Ba hoàng tử Tàng Vũ phía trên quảng trường lâm viên, nhìn người Tàng Vũ này ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi, ở sâu trong lòng không nhịn được thở dài.
Đây... đây là... có chuyện gì vậy chứ?...
Trong phủ Lưu Sơn.
Trên một đảo nhỏ lơ lửng trên không mới được khắc trận pháp khiến người ta không cách nào theo dõi tình hình trong đó.
Đồng thời, còn có một luồng khí tức vô hình, che đậy phía trên, không thể điều tra rõ ràng tình hình bên trong.
Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện, bên trong có bóng dáng mấy người đan xen lẫn nhau.
"Uống!" Tử Nhược Yên đột nhiên gào lên, cả người mặc áo giáp màu vàng nhạt, trên thanh kiếm kiếm sáng bóng màu hoàng kim trong tay tràn ngập khí lạnh.
Trên đỉnh đầu, có đế hoàng thần long hiện lên, vảy mang theo màu xanh nhạt nghiêng về màu trắng, hàn khí mù mit.
Khi vung trường kiếm, sức mạnh đại đạo sau lưng cũng ngang nhiên hiện lên, chiếu rọi trên thân kiếm.
Không gian đều giống như đông lại.
Mà phương hướng kiếm phong chém xuống rõ ràng là Tiêu Thiên. Chỉ là Tiêu Thiên này khoác trường bào màu đen, đeo mặt na viên đỏ nền trắng, quanh thân quanh quẩn sát ý huyết sắc đáng sợ.
Thật giống như vương giả đi ra từ trong địa ngục, đi vào thế gian này muốn đi giết chóc.
Đối mặt với kiếm phong đông cứng không gian, Tiêu Thiên đeo mặt nạ quỷ mặc hắc bào vẫn chưa lui, ngược lại dùng thân pháp quỷ dị hoạt động.
Lúc di chuyển, không gian đều dường như đang vặn vẹo.
Trong lúc bóng người lấp lóe, một cự liêm thiêu đốt ngọn lửa màu tím đáng sợ bỗng nhiên chém qua.
Chỉ là trong nháy mắt chém xuóng, Tiêu Thiên đeo mặt nạ quỷ mặc hắc bào vừa lúc né tránh, giống như đã sớm đã nhận ra Lạc Nữ Ái đánh lén phía sau.
Tiêu Thiên đeo mặt nạ quỷ mặc hắc bào tránh đi Lạc Nữ Ái, đột nhiên điểm ra một ngón tay, có khí kình vô hình chấn động linh khí trời đất bốn phía, hóa thành cự chỉ giơ lên trời nghiền áp đến.
Phán Quan chỉ
Một lóng tay chỉ ra, định sống chết.
Cho dù là trời đất, cũng có thể phán một phần.
Tử Nhược Yên gần trong gang tấc cũng có thể cảm nhận được sức mạnh đại đạo mà mình vận chuyển, hàn ý trên thân kiếm chém ra đang tiêu tán, cũng càng nặng nề hơn, dường như không nhấc lên nổi.
Mà trước khi một lóng tay khiến quy tắc thiên địa ngừng vận chuyển, bỗng nhiên bị bóng dáng bên cạnh xet qua ngăn lại.
"Thần văn chân giải!" Cơ Ngưng Quang đột nhiên xuất hiện, tay cầm cự thuẫn tới trước mặt Tử Nhược Yên.
Nàng quát khẽ một tiếng, trong ấn đường thần văn lấp lóe nở rộ ra thần quang, không ngừng phân hoá ra một đường.
Mỗi một lần đều giống như đang phác họa thiên địa chân lý, dung nhập trong tấm chắn khổng lồ trong tay.
Thần long phía sau nàng cũng đang rít gào, hóa thành hình ảnh núi cao.
Đùng!!!
Lúc dấu tay điểm lên tấm chắn, tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Raml Rầm! Raml
Toàn thân Cơ Ngưng Quang liên tiếp không ngừng có tiếng nổ vang lên, thật giống như là vòng khí vô hình liên tiếp hiện ra trên người nàng.
Nàng kêu lên đau đớn cánh tay run rẩy không thôi, giống như sắp không kiên trì nổi nữa.
Mà ngay thời khắc mấu chốt như vậy, hồ hỏa màu xanh biếc giống như ngọn lửa bỗng nhiên từ xa xa đánh úp lại, dừng trên người Cơ Ngưng Quang.
Khiến thân hình nàng vốn run rẩy, cũng dần dần ổn định lại.
Hơn nữa, rất nhiều cự mộc giống như sinh trưởng ra từ trong hư không, đẩy ngang về phía trước.
Thân hình Cơ Ngưng Quang được những cự mộc này chống đỡ, phát lực càng tốt hơn, miễn cưỡng chống đỡ sự nghiền áp của một lóng tay này.
Đùng!
Động tĩnh sét đánh cũng theo đó hiện lên, Long Khâu Bạch Thanh mái tóc bạc phất phới xách theo lôi thương khổng lồ hoàn toàn không hợp với dáng người nhỏ nhắn của nàng, từ trên trời đáp xuống.