Chương 1367: Dấu ấn máu hủy diệt
Chương 1367: Dấu ấn máu hủy diệtChương 1367: Dấu ấn máu hủy diệt
Chương 1367: Dấu ấn máu hủy diệt
Thậm chí nó còn khiến trận pháp vốn đã thành hình cũng bắt đầu bành trướng lên, như thể một khí cầu đang phồng lên.
Trận chiến kịch liệt bắt đầu, Tử Việt Phong ở phía dưới cũng muốn ra tay giúp đỡ nhưng lại bị Liễu Yên Hà trực tiếp túm lại: "Chớ vội ra tay, hiện tại bọn họ rất nguy hiểm."
Nghe vậy, Tử Việt Phong cau mày: "Là ý gì?"
Âm ầm!
Tiếng nổ rung động kịch liệt lại lần nữa nổi lên, nổ vang tại cách đó không xa Tử Việt Phong.
Hắn sửng sốt một chút, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía vừa nổ tung.
Sau khi nhìn kỹ thì phát hiện song phương đang chém giết với nhau ở cách đó không xa.
Hóa ra là một tử sĩ tiềm ẩn của Tàng Vũ đã bỏ mạng trong khoảnh khắc đối mặt với sự vây công của cấm vệ cung đình Thái Thượng hoàng đình.
Thân thể hắn nổ tung, âm thanh định tai nhức óc.
Như thể bản thân hắn chỉ là một nhân tố không ổn định.
Lúc nào cũng có thể nổ tung.
Uy năng nổ tung kia lại kinh khủng đến mức khác thường, khiến mọi người đều chấn động khi cẩn thận quan sát.
"Đám tử sĩ này..." Tử Việt Phong run rẩy khóe miệng, nếu là hắn đối mặt với vụ nổ tung của tử sĩ kia, chỉ sợ sẽ bị trọng thương.
Nếu nhiều tử sĩ như vậy đều nổ tung, có lẽ hắn sẽ mất mạng như chơi!
Trên trời còn hiện lên bụi mù do các tử sĩ nổ tung và cả ánh sáng máu.
Chỉ có điều, sau khi bụi mù tản ra, lại không thấy thi thể của cấm vệ cung đình rơi xuống.
Chẳng lẽ, bọn họ bị nổ đến mức hài cốt cũng không còn ư?
Nghĩ đến đây, Tử Việt Phong vô thức siết chặt tay.
Cho dù nguy hiểm, hắn cũng không thể đứng yên được, những cấm vệ cung đình Thái Thượng hoàng đình này đã cống hiến rất nhiều, sao hắn có thể bỏ mặc bọn họ chịu chết như thế được...
"Đừng manh động, nếu bây giờ chàng lao vào, nhất định bọn họ sẽ tập kích chàng." Liễu Yên Hà vội vàng thuyết phục, trừng mắt nhìn Tử Việt Phong: "Hơn nữa, các cấm vệ cung đình cũng bị phân tâm khi bảo vệ cho chàng."
"Thực lực của chàng bây giờ đúng là rất mạnh, nhưng tử sĩ vừa mới chết chỉ là pháo hôi cấp thấp nhất, át chủ bài thật sự còn đang nằm trong tay ám tử của tử sĩ, thậm chí bọn họ còn chưa ra chiêu."
"Đừng vội, nếu sư tôn chàng ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?"
Lời nói của Liễu Yên Hà khiến Tử Việt Phong giật mình, sau đó chậm rãi gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Trên đài, sau khi nghe thấy Liễu Yên Hà nói xong, lửa giận trong ánh mắt của tam đại hoàng tử Tàng Vũ sắp bộc phát ra ngoài, dường như không thể che giấu được.
Bản thân bọn họ luôn xem thường muội muội dòng thứ này, cũng không để nàng vào mắt. Mấy năm nay xâm nhập vào Tàng Linh, dù nàng đã leo lên địa vị khá cao nhưng chưa từng làm được gì cho Tàng Vũ.
Ngoại trừ đưa một vài người trà trộn vào Tàng Linh ra, nàng chưa bao giờ đích thân động thủ.
Có lúc, nhiều người còn cho rằng Liễu Yên Hà say mê miền quê hiên hòa này mà quên đi sứ mệnh của mình.
Đúng như dự đoán, xét từ biểu hiện bây giờ của nàng, chỉ sợ trong lòng đã sớm có suy nghĩ phản bội rồi.
Liễu Yên Hà đứng gần cái đài, đương nhiên có thể nhìn ra biểu cảm của ba vị hoàng huynh, trên mặt nàng bày ra vẻ châm chọc: "Sao, cảm thấy ta đã phản bội Tàng Vũ rồi à?"
"Nếu Tàng Vũ có lòng, nếu phụ hoàng thật sự quan tâm đến một nữ tử như ta thì sẽ không an bài tử sĩ tấn công vào lúc này."
"Thiết nghĩ, chẳng bao lâu nữa sẽ có tử sĩ gọi ra thân phận của ta phải không?"
"Ha ha..."
Khi nói ra lời này, trên mặt Liễu Yên Hà lộ ra nụ cười tự giễu.
Khi đám tử sĩ xuất hiện tấn công, trong lòng nàng đã hiểu ra và cũng biết trước kết cục của bản thân sẽ là gì.
Nàng bị vứt bỏ rồi.
Bây giờ bọn họ ra tay ngay lúc này, đồng thời chọn ra tay ngay bên cạnh nàng, làm sao có thể không lợi dụng nàng chứ?
Trước đây, cuộc sống của Liễu Yên Hà ở đế quốc Tàng Vũ đều phải cẩn thận từng li từng tí, như giãm trên băng mỏng.
Nhiều lúc trước khi gặp phải vấn đề, nàng đã suy nghĩ trước kết quả xấu nhất.
Ngay khi tình huống hiện tại vừa xảy ra, nàng đã mơ hồ đoán được vấn đề.
"Công chúa điện hạ, lúc này không ra tay giải cứu hoàng huynh, còn chờ tới khi nào?" Trong đám tử sĩ đang liên tục tấn công.
Một người trong đó bỗng nhiên kêu to.
Hơn nữa, sau khi hét lên, hắn đột nhiên vung tay, một lệnh bài bay ra từ lòng bàn tay, hướng về phía Liễu Yên Hà.
Tử Việt Phong đang đứng bên cạnh thê tử mình, thấy lệnh bài bay tới, không biết tại sao, trong lòng nổi lên cảm xúc bất an.
"Không ổn, tránh ra!" Tử Việt Phong hét lên, hắn có thể cảm nhận được, trong cái lệnh bài kia có tồn tại một trận pháp.
Một khi nó chạm đến Liễu Yên Hà, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Khí tức trận pháp ở bên trong mơ hồ, rõ ràng là có liên quan đến Liễu Yên Hà.
Nếu thật sự đụng trúng...
Ai biết có thể sẽ phát sinh cái gì?