“Huyết mạch đế hoàng Nhân tộc chính thống, hậu duệ của Nhân Hoàng.”
Tử Nhược Yên cau mày, nhìn đối phương: “Mồi lửa? Nguyên liệu chính?”
Đông Phương Cao Huyền không để ý đến đối phương.
Chu Thiên Cơ bên cạnh luôn không nhúc nhích bỗng nhiên ra tay.
Chu Thiên Cơ vươn tay, linh khí đốt ở đầu ngón tay, vô cớ viết pháp ấn.
Pháp ấn viết xong, lò luyện chiến tranh của di tích phía xa, bỗng nhiên chớp lên.
Lò luyện chiến tranh bỗng nhiên bốc cháy, di chuyển về phía bên này.
Miệng của lò luyện bỗng nhiên mở ra.
Bên này, Đông Phương Cao Huyền khống chế lò luyện phỏng chế, bay tới phía trên lò luyện chiến tranh kia, nắp mở ra, miệng lò hơi chao đảo.
Tiếng thét chói tai, tiếng khóc la, tiếng gào thét thấp thỏm lo âu, tiếng chửi mắng cực kỳ bi phẫn kia.
Trong nháy mắt nắp lò luyện phỏng chế mở ra vang vọng lên.
Cho dù là dân chúng bên trong Hoàng thành, hay là đế quốc Đông Viêm ngoài thành, mọi người của Thiên Cơ các.
Hay là Tử Nhược Yên, hoặc là Lạc Nữ Ái.
Đồng tử mỗi người đều co rút lại, kinh hãi muốn chết nhìn số người vô cùng vô tận trượt xuống từ trong lò luyện phỏng chế.
Bị ngã vào trong lò luyện chiến tranh!
“Đều là người, đó là dân chúng, đó là quan viên.” Lưu Ngạo Thế đứng trên không, chuẩn bị chém giết, nhìn một màn này cả người phát run.
Hắn không thể tin nhìn Đông Phương Cao Huyền rồi đột nhiên gào thét: “Đó là dân chúng của đế quốc Đông Viêm, quan lại của đế quốc Đông Viêm chúng ta.”
“Bệ hạ, người đang làm gì!!”
Phó các chủ của Thiên Cơ các Chu Nhất Tâm bên cạnh cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Ngay sau đó hắn mới khôi phục lại tinh thần, rồi đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Thiên Cơ: “Các chủ, chẳng lẽ người không nhìn thấy sao, những người bị ngã vào trong lò luyện chiến tranh, có rất nhiều đệ tử của Thiên Cơ các chúng ta!!”
“Không sai, trừ đệ tử còn có dân chúng Thiên Cơ các của chúng ta.” Chu Thiên Cơ bình tĩnh gật đầu, nhìn Chu Nhất Tâm, sắc mặt âm lãnh: “Đợi lát nữa, ngươi tự đi vào trong lò luyện, hay là để bản các chủ chính tay ném ngươi vào đây?”
Lời nói của Chu Thiên Cơ làm cho biểu cảm của Chu Nhất Tâm đột nhiên cứng đờ.
Vèo!
Nháy mắt tiếp theo, tốc độ của Chu Nhất Tâm đột nhiên bùng nổ, chợt rút lui, cách xa Chu Thiên Cơ trước mặt.
Thẳng đến lúc cách rất gần hoàng thành của hoàng triều Đại Viêm, mới có thể dừng lại.
Không chỉ có hắn, các trưởng lão khác của Thiên Cơ các cũng bị lời nói của Chu Thiên Cơ dọa sợ, lần lượt đi theo Chu Nhất Tâm cách xa đối phương.
“Chuyện tới bây giờ cũng không nhất thiết phải giấu diếm các ngươi cái gì.” Đông Phương Cao Huyền triển khai song chưởng, hơi ngửa đầu, hai mắt bị bóng đen bao trùm, nhếch miệng cười.
“Lướt qua số mệnh, chỉ có thể cứu được đế quốc Đông Viêm nhất thời.”
“Nhưng có lò luyện chiến tranh, sẽ hoàn toàn khác đi.”
“Nếu như dung hợp cùng một thể với số mệnh thì sao?”
Nói đến đây, biểu cảm của Đông Phương Cao Huyền thoáng có chút dữ tợn: “Trẫm lo liệu quốc vận của đế quốc Đông Viêm nhưng cũng không phải tự mình nắm giữ.”
“Cho dù là đại thần hào môn hay là dân chúng, đều là một phần quốc vận của đế quốc Đông Viêm.”
“Hoàng triều Đại Viêm giả dối cũng cùng một đạo lý, số mệnh của bản thân hoàng triều chính là hư vô mờ mịt, nếu thật sự muốn nói đồ vật thực chất thì đó là người!”
“Người mới là căn bản của một hoàng triều.”
“Một hoàng triều càng nhiều người, đương nhiên lại càng cường thịnh.”
Nói đến đây, biểu cảm của Đông Phương Cao Huyền đã vặn vẹo: “Nếu trẫm ăn hết bọn họ thì sao?”
“Ăn đồ cũng phải coi trọng cách thức?” Chu Thiên Cơ bên cạnh thong thả mở miệng: “Lò luyện chiến tranh chính là cách thức giải quyết.”
“Quốc vận của hoàng triều Đại Viêm thành thục, dùng hậu duệ Nhân Hoàng làm mồi lửa, châm lò luyện chiến tranh, dùng nàng làm nguyên liệu chính.”
“Ném quan viên hào môn, dân chúng còn có rồng của Hóa sơn kia của đế quốc Đông Viêm và hoàng triều Đại Viêm vào trong lò luyện chiến tranh luyện hóa thành đan.”
“Huynh trưởng uống dương đan, ta dùng âm đan.”
“Sẽ có thể chân chính đạt tới cảnh giới phi thăng, lĩnh ngộ đại đạo, đi đến cảnh giới cao cao tại thượng kia.”
Chu Thiên Cơ chậm rãi nói, giọng điệu bình thản, giống như đang kể rõ một câu chuyện rất đơn giản.
“Tới lúc đó, lại xây dựng một đế quốc Đông Viêm không phải dễ dàng sao?” Đông Phương Cao Huyền cất tiếng cười to, cực kỳ đắc ý.
Lưu Ngạo Thế đứng giữa không trung, sắc mặt trắng bệch.
Tại sao có thể như vậy?
Nếu là như thế, huynh trưởng Lưu Ngạo Thiên hy sinh, rốt cuộc là vì cái gì chứ!!
Những quan lớn khác, đám hào môn của đế quốc Đông Viêm cũng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, không ngừng lui về phía sau cách xa.
Chuyến này bọn họ vốn là vì chứng kiến tương lai mới của đế quốc Đông Viêm.
Đông Phương Cao Huyền nói với bọn họ đến hoàng triều Đại Viêm trừ xem lễ, còn để bọn họ tiếp xúc với quốc vận chính thống, có lợi cùng nhau lấy.
Nhưng ý tứ từ lời nói vừa rồi của ông, đối phương cũng muốn ăn cả đám người của mình?