Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 311 - Chương 311. Thiên Tôn Chí Thiện Diêm La 2

Chương 311. Thiên Tôn Chí Thiện Diêm La 2 Chương 311. Thiên Tôn Chí Thiện Diêm La 2

Trên song đao bị liệt diễm màu tím bao vây, hóa thành Chiến Bất Khí bản nhỏ rít gào, vừa lên đã bộc phát ra sát chiêu mạnh nhất.

Chiến trường hư không vốn thuộc về không gian cực kỳ vững chắc.

Thậm chí ngay cả Thánh cảnh thập giai đều không cách nào độn không phi hành ở nơi này.

Mà lúc Chiến Bất Khí bộc phát, toàn bộ không gian đều đung đưa sụp đổ, có thể thấy được sự mạnh mẽ.

"Cẩn thận, hắn có thể bỏ qua phòng ngự của ngươi, trực tiếp đốt cháy linh khí, làm suy yếu chiến lực của ngươi." Phía sau, Lạc Thao Thiên bị trấn áp vội vàng rít gào, nhắc nhở cường giả Nhân tộc trước mặt.

Chiến Bất Khí hấp thụ lực lượng huyết mạch của mình, dưới sự bộc phát, cường giả Nhân tộc đến tiếp viện trước mặt sẽ dễ dàng trúng chiêu dưới tình hình không rõ.

"Muộn rồi!" Chiến Bất Khí vừa lên đã bắn ra sát chiêu, cười một tiếng, mà hắn đã bộc phát ra tốc độ và tính linh hoạt hoàn toàn không phù hợp với hình bóng.

Lúc thể trạng nguy nga dùng góc độ quỷ mị vặn vẹo đi về phía trước.

Lạc Thao Thiên vừa hét ra lời này thì Chiến Bất Khí đã đi đến bên cạnh Tiêu Thiên.

Song đao giao thoa, liệt diễm màu tím trong nháy mắt nổ tung.

Cột xích diễm sáng ngời ẩn chứa uy năng khủng bố, rót ra từ trong khe nứt không gian bị sụp đổ dưới mũi đao giao thoa.

Bóng dáng quỷ mị, góc độ công kích xảo trá.

Khiến người ta hoàn toàn không tránh kịp, khó lòng phòng bị.

Ầm đùng!

Tiếng nổ vang vô cùng lớn, lúc cột xích diễm có liệt diễm màu tím bao phủ Tiêu Thiên thì vang vọng lên.

"Hừ!" Khóe miệng Chiến Bất Khí nhếch lên, bóng dáng quỷ dị lần nữa chuyển đến một phương hướng khác.

Song đao trong tay không còn đốt liệt diễm màu tím, mà có ngọn lửa huyết khí màu máu thuộc về tộc Huyết Văn bọn họ.

Bịch bịch...

Cơ bắp trên hai cánh tay đang bành trướng, huyết quản bạo khởi, bên trong như nham thạch nóng chảy bắt đầu khởi động, hóa thành màu đỏ thẫm trên song đao.

"Cục diện chiến thắng đã định!" Chiến Bất Khí híp mắt, khoảnh khắc biến mất ở cột xích diễm thì mạnh mẽ vung song đao về phía trước.

Không gian bị cắt, bên trong từng khe nứt không ngừng có đao mang liệt diễm màu đỏ xuyên thẳng qua.

Lúc đao khí vắt ngang, trên liệt diễm có dính lấy khí tức hủy diệt không gian.

"Bị lửa Thánh Ma cách không gian ăn mòn hết tất cả linh khí, ngươi còn có thể lấy cái gì đối kháng với song đao của ta?" Khóe miệng của Chiến Bất Khí nhếch lên, trong lòng đắc ý suy nghĩ.

Keng! Keng!

Chiến Bất Khí vung song đao lên, im bặt.

Mà trên lưỡi đao, được đầu ngón tay của hai bàn tay nắm nhẹ nhàng.

Cột Xích Diễm vốn dùng để giết địch.

Sau khi hấp thụ sức mạnh của Lạc Thao Thiên, nháy mắt bị Chiến Bất Khí cải tạo thành kỹ xảo làm suy yếu kẻ địch.

Lại dùng Xích Viêm Liên Không Trảm bùng nổ cực mạnh, bắt lấy đối thủ.

Ý nghĩ cực kỳ rõ ràng, trí tuệ chiến đấu đầy tính sáng tạo, cho dù là Lạc Thao Thiên bị trấn áp ở đó, cũng cảm thấy tiếc nuốt khi không được xem nữa, tán thưởng trong lòng.

Chiến Bất Khí cũng cực kỳ tự tin.

Hắn cho rằng một chiêu này, dù không lấy được tính mạng của đối phương, cũng tuyệt đối sẽ bị thương nặng khi đối mặt.

Nhưng bàn tay nắm chặt lấy lưỡi đao, làm cho sự đắc ý của Chiến Bất Khí, bị bóp nát bét.

Không gian bốn phía bị chém vỡ nát, được nặn lại như cũ.

Người cầm lưỡi dao, không gian dao động ẩn chứa trong đó, theo đạo lý cũng sắc bén vô cùng.

Nhưng lúc va chạm với đầu ngón tay của nam tử Nhân tộc lại biến mất không thấy, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

Từ trong khe nứt không gian, trong cột Xích Diễm bị sức mạnh của Lạc Thao Thiên nhuộm thành màu tím, vươn ra hai bàn tay nắm lấy chủ nhân của lưỡi dao, chậm rãi bước ra.

Liệt diễm có xu hướng xông lên trời, ăn mòn Tiêu Thiên bước ra.

Liệt diễm đó ẩn chứa sức mạnh không gian, uy năng không tầm thường, sau khi bén qua trên người Tiêu Thiên, mang đi chỉ có bụi đất dơ bẩn.

Không làm suy yếu Tiêu Thiên một mảy may, chỉ làm cho hắn nhìn qua càng sạch sẽ hơn.

Ngón tay Tiêu Thiên nắm lưỡi của song đao, nhẹ nhàng bắn ra.

Keng!

Thân đao gãy thành hai khúc, bị đầu ngón tay của Tiêu Thiên làm lệch hướng, dễ dàng nắm lấy nó.

“Ngươi...” Chiến Bất Khí trừng to mắt, còn muốn mở miệng, lại bị ánh đao xoẹt qua trước mặt.

Vù! Vù!

Xúc cảm lạnh lẽo hiện lên từ vị trí cổ tay.

Máu tươi bắn ra tung toé từ miệng vết thương bị cắt, tay của Chiến Bất Khí lập tức mất đi khí lực, không nắm được chuôi đao, tùy ý nó rơi xuống mặt đất.

Leng keng...

Kèm theo tiếng chuôi đao va chạm với mặt đất vang lên, Tiêu Thiên lại thêm sức lực, sau khi khống chế chính xác thì bấm tay bắn ra.

Khí kình bao phủ trên lưỡi dao bị gãy, cắt qua trên đầu gối của Chiến Bất Khí.

Cảm giác đau đớn đánh úp lại, đầu gối của Chiến Bất Khí mềm nhũn, căn bản không có cách nào tiếp tục đứng vững, trực tiếp phịch một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tiêu Thiên.

Bình Luận (0)
Comment