Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 331 - Chương 331. Tiêu Thiên Vĩnh Viễn Không Bỏ Cuộc

Chương 331. Tiêu Thiên vĩnh viễn không bỏ cuộc Chương 331. Tiêu Thiên vĩnh viễn không bỏ cuộc

“Nhưng mà, Võ di nói, Lạc thúc cũng không tốt hơn là mấy, bởi vì thúc cũng y chang.”

“Võ di còn hoài nghi, có phải cái tật xấu này là tổ tiên của Nhân Hoàng di truyền hay không.”

Long Khâu Bạch Thanh nói tới đây, không nhịn được nhìn về phía Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái.

Tuy nàng không nói chuyện, nhưng mà...

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, mọi thứ đều nằm ở những lời không nói ra.

Đừng nói là nàng, Tiêu Thiên bên cạnh cũng không nhịn được quay đầu nhìn hai người.

Khó trách sau khi hai vị này uống nhiều, chính là dáng vẻ đó, làm cả nửa ngày đều là di truyền.

“Khụ khụ khụ...” Một bên khác, Long Khâu Đạo lại kịch liệt ho khan, sắc mặt kỳ quái nhìn Long Khâu Bạch Thanh.

Chuyện Nhân Hoàng không thể uống là đúng sự thật.

Nhưng nhóc con ngươi cũng y chang mà...

Bí ẩn đã được giải thích hơn phân nửa, vấn đề duy nhất chính là lúc đầu Tử Đế Tôn ra tay không hợp với lẽ thường.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Tử Đế Tôn tùy tiện ra tay.

“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, đến lúc đó trên tay nhìn thấy mặt chân thật của vấn đề.” Lạc Nữ Ái vỗ tay: “Ăn uống no đủ, đến lúc đó...”

Lạc Nữ Ái nói được một nửa, ngừng lại, không thể tin nhìn chằm chằm trên bàn.

Lúc này, những người khác cũng chú ý tới tình huống trên bàn, chân mày không ngừng nhướng lên.

Đồ đâu?

Chung Dương Minh cũng hơi giật mình, điểm tâm ông làm đâu?

Hơn hai mươi loại điểm tâm nhẹ đủ màu sắc, còn có không ít mỹ thực do Tiêu Thân Vương sáng tạo, sao không còn gì cả?

Sáng sớm nay ông nấu không khí à?

Tử Nhược Yên kéo khóe miệng, nhìn Long Khâu Bạch Thanh bên cạnh.

Bên này bản lĩnh vừa ăn vừa nói chuyện cũng đỉnh á.

Vừa rồi tập trung nói chuyện, bọn họ đều không chú ý tới, Long Khâu Bạch Thanh đã ăn sạch toàn bộ món!

“Đáng ghét, ngươi mau nhổ đồ ăn ra!” Lạc Nữ Ái tức giận xông lên, bóp cổ Long Khâu Bạch Thanh liều mạng lắc lư.

Long Khâu Bạch Thanh bị liều mạng lắc lư, mặt không chút thay đổi, giọng điệu ngược lại có chút kỳ quái: “Chẳng lẽ vừa rồi, các ngươi chưa ăn gì hả?”

“Sao có thể chứ, đều đang nói chính sự, làm sao ăn được.” Lạc Nữ Ái tức giận không thôi.

Tay nghề nấu nướng của Chung Dương Minh quả thật rất tuyệt, nàng cũng lưu luyến quên cả lối về, khen không dứt miệng.

Kết quả toàn bộ vào trong bụng Long Khâu Bạch Thanh!

Long Khâu Bạch Thanh lơ đễnh: “Ở chiến trường hư không Vẫn Viêm, kẻ địch theo đó có thể tiến công, chuyện vừa ăn vừa làm chuẩn bị chiến đấu còn có thể làm được, chỉ là vừa tán gẫu vừa ăn thôi mà.”

“...” Lời nói của Long Khâu Bạch Thanh làm động tác của Lạc Nữ Ái cứng đờ, lúc này nàng mới phản ứng lại.

Nữ tử xinh xắn lanh lợi trước mặt này, luôn ở tiền tuyến chiến trường, chống đỡ kẻ địch, bảo vệ hậu phương mà bọn họ không biết.

“Hừ!” Lạc Nữ Ái buông tay ra, nhìn Long Khâu Bạch Thanh: “Ăn thì ăn đi, ăn ít một chút cũng không có chuyện gì lớn.”

Long Khâu Bạch Thanh cũng không phản ứng gì, chỉ là yên lặng lau miệng, nhìn Chung Dương Minh: “Vất vả rồi, mùi vị rất ngon.”

Chung Dương Minh nhẹ nhàng lắc đầu, biểu cảm trịnh trọng nhìn Long Khâu Bạch Thanh: “Người thật sự cần được nói một tiếng vất vả rồi, nên là các ngươi.”

“Trong tình huống bọn ta không biết gì cả, các ngươi ở trên chiến trường hư không, chống đỡ kẻ địch còn chưa biết, giúp cho hậu phương bọn ta an ổn.”

Nói đến đây, Chung Dương Minh lại nhìn Tiêu Thiên: “Hiện giờ, nhớ tới dưới sự bảo vệ của các ngươi, người như Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ, ngược lại ở hậu phương đi làm việc ác.”

“Thật sự là nên băm vằm thành trăm mảnh!”

Lúc này Chung Dương Minh càng cảm thấy, hành vi lúc trước của Tiêu Thiên kêu hai người này sửa đổi, không thể chính xác hơn.

Đám người Long Khâu Bạch Thanh ở phía trước bảo vệ bọn họ ở phía sau bình an, ra sống vào chết.

Đông Phương Cao Huyền và Chu Thiên Cơ lại vì ham muốn của bản thân, giết hại vô số dân chúng sinh linh, tội ác tày trời.

Người như thế giết quá thoải mái, phải giống như Thân Vương đại nhân, khiến bọn họ sống không bằng chết, dùng đau khổ để trả lại tội nghiệt.

“Hiện giờ, chuyện gấp đầu tiên, phải làm là cầu viện.” Tử Nhược Yên kéo đề tài trở về, nhìn Long Khâu Bạch Thanh.

Long Khâu Bạch Thanh gật đầu: “Nhưng mà, bên này có thể cần một vài trợ giúp của nhị vị.”

“Nơi này cách vùng đất trung tâm của liên minh bách tộc thật sự quá xa, cần xây dựng một nền trận pháp, cường hóa dao động linh khí của ngọc truyền tin, truyền tin tức đến trung tâm của liên minh bách tộc.”

“Sau đó mời bọn họ điều động viện quân gần nhất đến chiến trường hư không Vẫn Viêm, hơn nữa cung cấp chiến lực đầy đủ, cứu viện Lạc thúc.”

Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo như có suy nghĩ, nhìn Tiêu Thiên bên cạnh.

Mà Tiêu Thiên nhìn hai người, ý tứ rất rõ ràng.

“Nếu các ngươi dám lên tiếng, ta giết chết hai ngươi.”

Nhưng Chung Dương Minh và Long Khâu Đạo, lần nữa cho Tiêu Thiên một ánh mắt: “Sớm hay muộn cũng bại lộ, chi bằng hiện tại...”

Tiêu Thiên lại chớp mắt, hàm nghĩa rất rõ ràng: “Có thể kéo dài bao lâu thì kéo bấy lâu.”

Bình Luận (0)
Comment