“Xuýt!” Giả Bôn Thỉ hít vào một hơi khí lạnh, hắn không đến trước, vậy mà gia gia lại làm ra chuyện lớn như vậy.
Giải quyết kẻ địch, tiện thể kiểm nghiệm thử xem, trận pháp rút huyết mạch của Vũ Linh Quân, rốt cuộc có dùng ổn hay không.
“Huống chi, đây là sự hy sinh tất yếu, kẻ yếu nên gánh vác cái giá như vậy, nếu không thì bọn họ sống có thể làm được gì?” Giả Chinh Cảnh cười nhạo, giống như ở trong miệng ông, một tỷ sinh linh tử vong cũng không đủ để ông có bất cứ sự xúc động nào.
Những người đã chết, chẳng qua chỉ là một vài con số lạnh như băng.
Giả Bôn Thỉ cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xuất, hắn lộ ra vẻ hưng phấn trên mặt.
Nếu là như vậy, Tiêu Thiên chết chắc rồi.
Giả Bôn Thỉ siết chặt hai nắm đấm, lửa giận phun trào trong đôi mắt hắn.
Những gì Tiêu Thiên đã làm, sự sỉ nhục hắn phải chịu đựng lúc trước, cuối cùng cũng có thể rửa sạch.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là, Ngọc Toái trận sẽ giết chết Tiêu Thiên dễ dàng, khiến hắn không thề nào tự tay tìm lại tôn nghiêm.
Giả Chinh Cảnh bên này đã bắt đầu khởi động trận Ngọc Toái .
Đại trận như thế, khởi động hoàn toàn thì cần thời gian chuẩn bị trước.
Một đêm, vừa vặn đủ rồi.
“Ngày mai, chính là lúc nam nhân cuồng vọng tự đại kia phải chết.” Giả Chinh Cảnh nhìn trận Ngọc Toái bắt đầu khởi động, trận pháp lưu chuyển dưới ánh sáng, thu nạp linh khí thiên địa bốn phía, khẽ cười ra tiếng.
Giả Bôn Thỉ yên lặng gật đầu, híp hai mắt.
Đây có lẽ chính là bệnh chung của cường giả, bọn họ ỷ vào thực lực không tầm thường của mình, thích làm mấy trò đạo đức giả, ra vẻ tự cao tự đại không thể nào hiểu được như vậy.
Để gia gia Giả Chinh Cảnh, chịu đòn nhận tội?
Ngu ngốc!
Rời khỏi đại điện trận pháp then chốt, đứng trên hành lang lơ lửng này.
Giả Bôn Thỉ nhìn màn đêm tối dần, ông nhìn bầu trời sao kia, khóe miệng hơi nhếch lên, nở nụ cười tiếc nuối.
Sinh tử nghịch chuyển, ngay trong một đêm này!
“Gia gia nuôi” của ta, ngươi chết chắc rồi!
...
“Đeo vào!” Tiêu Thiên lấy mặt nạ quỷ ra, đưa cho Long Khâu, người bị hắn gọi ra ngoài.
Long Khâu Đạo nhận lấy mặt nạ quỷ, ông không hiểu: “Tiêu đại nhân, đi đâu vậy?
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói qua một câu sao, đêm tối gió lộng, cuối thu mát mẻ, chính là thời điểm tốt để dạy dỗ người khác?” Tiêu Thiên đeo mặt nạ quỷ vào, “Chúng ta đến Giả gia, dạy cho bọn họ một bài học...”
Long Khâu Đạo sửng sốt một chút: “Nhưng Tiêu đại nhân, không phải ngài bảo bọn họ ngày mai đến gặp ngài sao...”
Tiêu Thiên hỏi ngược lại: “Chuyện này có xung đột gì với việc bây giờ ta đi tìm bọn họ không?”
Long Khâu Đạo: “...”
Ngài chó thật đấy...
“Chờ chút, đừng hấp tấp cử động, mọi hành đồng đều phải nghe ta chỉ huy.” Sau khi đeo mặt nạ vào, Tiêu Thiên nhìn chằm chằm Long Khâu Đạo trước mặt và bàn giao cẩn thận.
Long Khâu Đạo cũng đeo mặt nạ quỷ đứng đối diện Tiêu Thiên, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, ta biết rồi.”
“Ngươi chớ hành động liều lĩnh, hãy luôn theo sát ta để tránh những tình huống bất ngờ xảy ra.” Tiêu Thiên dùng giọng điệu nghiêm túc để nói với Long Khâu Đạo.
Long Khâu Đạo biểu thị rằng đã hiểu.
Nực cười, việc đi kiếm chuyện trong đại bản doanh của người ta là chuyện rất nguy hiểm.
Long Khâu Đạo lại có rất nhiều kinh nghiệm trong việc ôm đùi ai đó.
Năm xưa, Nhân hoàng chính là cái đùi vô cùng tráng kiện đối với Long Khâu Đạo.
Chỉ có điều, bây giờ cái đùi này đổi thành Tiêu Thiên rồi.
Mà Tiêu Thiên lại là một cái đùi lớn hơn, dày hơn, ôm lại càng an tâm hơn.
Sau khi đeo mặt nạ, Tiêu Thiên từ từ bay lên trong bóng đêm, tốc độ không nhanh không chậm.
Khi Tiêu Thiên bay lên thì Long Khâu Đạo cũng theo sát bên cạnh, ánh mắt ông ngắm nhìn hàng vạn ngôi nhà đốt đèn nơi xa.
Lúc này, sinh cơ mạnh mẽ và khí tức của nhân gian lại rõ ràng như thế.
Con người có thể thoải mái, an ổn sống hết một đời mà không phải âu lo gì là một chuyện tốt.
Chỉ có điều, khi Long Khâu Đạo nhìn thành Huyền Phú Sơn đèn đuốc sáng tỏ thì trong lòng ông lại có chút thấp thỏm và nghi ngờ.
Lúc này, hai ời đi thì không phải có hơi sớm sao, mặt trời chỉ vừa mới xuống núi thôi mà?
Trong thành vẫn còn đang náo nhiệt.
Kỳ quái.
Mặc dù, nội tâm của Long Khâu Đạo có nghi hoặc nhưng ông vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tiêu Thiên tiến gần đến cung điện nơi Giả gia tọa lạc.
…
Cùng lúc đó.
Bên trong một phủ đệ tương đối vắng vẻ trong thành Huyền Phú Sơn.
Tiêu Thiên đã nhìn thấy một nữ tử mặc trường bào thủy lam trông giống Tử Nhược Yên đang đi qua đi lại.
Bên cạnh là một nữ tử tóc ngắn đang ra hiệu với thanh đao trong tay.
Ngoài hai nữ tử có phần giống nhau này thì còn có vài người của tộc Đầu Hoa đang ngồi bên cạnh.
Những người tộc Đầu Hoa này so với một vài người được Tiêu Thiên giải cứu thì ăn mặc và trang điểm càng thêm lộng lẫy, khí chất cũng bất phàm.
“Được rồi, đừng lắc nữa, mẹ bị con lắc đến mức choáng luôn rồi.” Liễu Quế Hương tức giận hét lên với con gái.