Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 363 - Chương 363. Hai Vị Gia Gia? Một Tôn Không Phụng Nhị Gia 2

Chương 363. Hai vị gia gia? Một tôn không phụng nhị gia 2 Chương 363. Hai vị gia gia? Một tôn không phụng nhị gia 2

Những người khác trong Giả gia nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ dần di chuyển và tạo thành một tư thế vây quanh.

Ngọc nát trận được giữ bí mật.

Cho nên, những người Giả gia này đương nhiên không biết tiền nhân hậu quả đồng thời bọn họ cũng không nhận ra Tiêu Thiên.

Nhưng với tư cách là những cấp cao trong Giả gia, bọn họ cũng không phải là hạng người ngu ngốc.

Trận pháp bài trừ cùng với bầu không khí căng thẳng khiến bọn họ chủ động bao vây Tiêu Thiên và sẵn sàng giết hắn bất cứ lúc nào.

Trong bầu không khí căng thẳng, Giả Chinh Cảnh là người lên tiếng trước: “Ngươi chính là…”

Nhưng khi Giả Chinh Cảnh vừa mới mở miệng, lời còn chưa nói hết câu thì đã bị Tiêu Thiên trực tiếp ngắt lời.

“Cháu ngoan, sao cháu còn đứng đó.” Tiêu Thiên không nhìn Giả Chinh Cảnh mà nhìn Giả Bôn Thỉ, “Gia gia nuôi của cháu đến rồi mà cũng không biết lên tiếng chào hỏi ư?”

Tiêu Thiên vừa mở miệng đã khiến Giả Bôn Thỉ lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Bên cạnh, những cường giả Giả gia đưng lơ lửng giữa không trung lộ ra vẻ cổ quái.

Cái quỷ gì?

Gia gia nuôi?

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Thiên cùng với phản ứng kỳ quái của Giả Bôn Thỉ kia.

Dòng dõi nhất đại của Giả Chinh Cảnh ở xung quanh đều có tâm tình khác thường.

Cái quái gì vậy?

Tên tiểu tử Giả Bôn Thỉ này đã nhận cho bọn họ một trưởng bối sao?

Đặc biệt là phụ thân của Giả Bôn Thỉ, trong mắt ông trực tiếp phát ra lửa.

Cường giả trẻ tuổi đột nhiên tới đây, trông hắn thật là phách lối và cuồng vọng.

Vừa tới mà đã muốn làm cha của ông rồi?

Ông lập tức nhìn sang Giả Bôn Thỉ, hy vọng đứa con trai này sẽ cho ông một lời giải thích.

Giả Bôn Thỉ liếc nhìn phụ thân rồi lại nhìn sang Giả Chinh Cảnh và hít một hơi thật sâu.

Hắn có thể nhận ra Tiêu Thiên ở trước mặt ngay cả khi hắn ta đang đeo mặt nạ.

Bây giờ, ngọc nát trận chưa chuẩn bị sẵn sàng, hắn muốn đánh bại một cường giả đã dùng thân thể của chính hắn ta chống lại sát chiêu của hắn nhưng không hề bị tổn hại gì.

Khó!

Cho dù là gia gia đã đạt đến đạo cảnh nhị thập giai cũng không thể đánh bại được Tiêu Thiên.

Hiện tại chỉ có thể như thế.

Giả Bôn Thỉ thấy chết không sờn và lao thẳng về phía Tiêu Thiên.

Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, ngay khoảnh khắc Giả Bôn Thỉ đến trước mặt Tiêu Thiên, hai đầu gối của hắn khuỵu xuống và thực hiện một động tác quỳ gối tuyệt đẹp.

“Gia, cháu trai đợi người đã lâu, cuối cùng người cũng đã tới rồi.” Sau khi Giả Bôn Thỉ quỳ xuống, hắn ôm đùi Tiêu Thiên và chỉ vào ông nội ruột Giả Chinh Cảnh một cách buồn bã và tức giận.

“Ông già đáng chết này muốn hại người!!”

Hiện trường chìm vào bầu không khí cực kỳ quỷ dị.

Bốn phía đặc biệt yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người trẻ tuổi tuấn tài quỳ trên mặt đất và ôm chặt chân Tiêu Thiên.

Giả Bôn Thỉ, thiên tài mạnh nhất thế hệ này của Giả gia.

Thiên chi kiêu tử.

Lúc này, niềm hy vọng tương lai của Giả gia hệt như con chó đang vẫy đuôi cầu thương xót trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ, cả người toát ra khí tức trẻ trung.

Phụ thân của Giả Bôn Thỉ trừng lớn hai mắt, gần như sắp sụp đổ đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ không thể tin nổi.

Hành vi của con trai khiến hắn thật sự cảm thấy hết sức chấn động.

Nhưng ngoại trừ hắn, còn một người khác có tâm trạng cuồn cuộn sóng lớn càng lợi hại hơn.

Giả Chinh Cảnh!

Ông giận dữ đến mức toàn bộ lông tóc trên người đều dựng đứng cả lên, bốc khói phừng phừng, trợn mắt nhìn chằm chặp đứa cháu ngoan nhà mình.

Đây chính là hậu bối mình nhìn trúng đấy ư?

Thứ ngu ngốc chết tiệt quỳ bên đó chính là người mình quyết định phó thác tương lai của Giả gia đó ư?

Nếu vừa rồi ông không nghe nhầm, tên súc sinh này gọi mình là lão đáng chết.

Mặt đâu?

Mặt mũi ngươi đâu!

Long Khâu Đạo nhìn về phía Tiêu Thiên ở đối diện bằng ánh mắt kinh ngạc.

“Tiêu đại nhân, chuyện này...” Ông thoáng bối rối, ông chưa từng gặp qua tình huống quỷ quái thế này.

Mà Tiêu Thiên cũng đang khá ngạc nhiên nhìn Giả Bôn Thỉ.

“Ông ơi, cháu không lừa ông đâu, lão già kia đã khởi động một thứ gọi là trận Ngọc Toái.”

“Trận Ngọc Toái đó rất khó lường, có thể ngưng tụ hàng tỉ sinh linh hiến tế của thành Huyền Phú Sơn thành lực lượng của một kích dùng để đối phó ngài.”

“Lúc biết được tin tức này, cháu vẫn luôn muốn rời khỏi cung Thiên Thượng để đến thông báo với ngài.”

“Đáng tiếc, lão chết bằm kia quá cẩn thận nên cháu vẫn chưa thể tìm được cơ hội thích hợp.”

“Ông ơi, đây thực sự là táng tận lương tâm mà.”

Trận Ngọc Toái!

Lời Giả Bôn Thỉ nói làm Tiêu Thiên hơi nheo mắt: “Trước đó, ta leo lên cung Thiên Thượng này quả thực cảm nhận được có trận pháp hiến tế.”

“Chính là trận Ngọc Toái trong miệng ngươi à?”

Giả Bôn Thỉ không nhịn được gật đầu, một mạch nói rõ gốc gác và công dụng của trận Ngọc Toái cho Tiêu Thiên.

Bình Luận (0)
Comment