Thậm chí, trưởng lão có liên hệ với Giả gia còn khó bảo vệ bản thân.
Tất cả những việc này đều là yêu cầu của Tiêu Thiên.
Tại sao lúc hắn đưa Long Khâu Đạo tới cung Thiên Thượng của Giả Gia lại bay chậm đến vậy?
Bởi vì nếu bay nhanh, Long Khâu Đạo sẽ không thể bố trí trận pháp được.
Nhìn sắc mặt khó chịu đựng nổi y hệt màu gan heo của Giả Chinh Cảnh, Long Khâu Đạo cười ra tiếng.
Chết không đáng sợ.
Đáng sợ chính là đã chết mà còn thân bại danh liệt.
“Tốt lắm, ngươi sẽ hối hận.” Giả Chinh Cảnh chậm rãi đáp xuống, mặt mày âm trầm nhìn lom lom Tiêu Thiên: “Ngươi cho rằng bản thân rất thông minh, có vẻ đắc ý lắm nhỉ?”
“Ngu xuẩn, ngươi thật sự muốn tìm chết!”
Bên trong sơn thành Huyền Phú, khắp nơi đều là tiếng chửi rủa.
Thành trì nguy nga dưới bóng đêm tràn ngập phẫn nộ.
Giả gia, bản thân không phải là gia tộ của sơn vực Huyền Phú bọn họ, mà một trách do liên minh bách tộc phái qua đây đảm nhiệm trấn thủ sứ.
Đời thứ nhất trấn thủ sứ, cũng chính là phụ thân của Giả Chinh Cảnh.
Quả thật là xứng với chức vụ, dưới sự kinh doanh của sơn vực Huyền Phú, càng thêm bành trướng mạnh mẽ.
Tương tự ở sơn vực Huyền Phú, từ trước đến nay, bọn đạo tặc và cướp của hư không hoành hành khắp nơi trên tuyến đường hư không buộc phải đi qua này.
Nhưng trấn thủ sứ đời thứ nhất chủ động tiêu diệt phía dưới, cường đạo hư không bốn phía, có được sự ngang ngược cực lớn.
Thời gian đó, dù là đám người của sơn vực Huyền Phú, trải qua thời gian thoải mái nhất.
Nhưng sau khi trấn thủ sứ đời thứ nhất phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi tử chiến, Giả Chinh Cảnh đã tiếp nhận vị trí trấn thủ sử, tình hình bắt đầu xảy ra thay đổi.
Sau khi Giả Chinh Cảnh trở thành trấn thủ sứ, dùng người không khách quan, toàn bộ chức vụ của phòng tuyến thứ hai đều bị Giả gia nhận làm hết.
Phòng tuyến thứ hai của sơn vực Huyền Phú bị Giả Chinh Cảnh đánh thành thùng sắt trong lúc không ai hay biết, thành đất sở hữu của Giả gia bọn họ.
Giả Chinh Cảnh trở thành thổ hoàng đế của phòng tuyến thứ hai.
Thời gian trôi qua, thủ đoạn thống trị sơn vực Huyền Phú của Giả gia càng ngày càng bá đạo, càng ngày càng không hợp lý.
Gánh nặng trầm trọng đè nặng lên trên thân bách tính của sơn vực Huyền Phú khiến bọn họ hoàn toàn không thở nổi.
Mỗi người đều oán than Giả gia, trong lòng áp chế một bụng giận dữ, không chỗ phát tiết.
Mãi đến khi hành động cợt nhả của Tiêu Thiên và Long Khâu Đạo trực tiếp xé rách nội khố Giả gia.
Còn moi ra được bí mật động trời từ bên trong Giả gia.
Giả Chinh Cảnh dẫn đầu Giả gia, có cấu kết với Võ Linh quân?
Vậy thì, nếu như phát tán thêm chút tư duy, có phải còn có khả năng càng khủng bố hơn hay không.
Trước đây phụ thân của Giả Chinh Cảnh, trấn thủ sứ đời thứ nhất chết đi, có phải...
Sơn thành Huyền Phú, cổng lớn phủ đệ gần khu vực trong thành.
Cả nhà ba người Tuyết Như Yên cùng với tộc Đầu Hoa khác đều bước ra ngoài, đứng trên đường lớn, nhìn tình hình xung quanh.
Hiện giờ, bên trong sơn thành Huyền Phú tình hình hỗn loạn, bốn phía huyên náo đều nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Đặc biệt là hình ảnh hiện lên trên không trung cùng với chuyện bạo lộ ra ngoài càng khiến người ta nghẹn họng.
"Số tiền đó, sao cảm giác như mất trắng vậy?" Tuyết Phú Quý vươn tay ra nắm cục thịt mỡ dưới cằm mình, “chậc chậc” ra tiếng.
Động tĩnh trước mắt có thể sánh với đường lùi mà ông bố trí, rất lớn.
"Sự việc còn ầm ĩ lớn hơn trong tưởng tượng." Hình ảnh Tuyết Như Yên được trận pháp ngưng tụ thành dừng ở trên bầu trời.
Nội tình và bí mật của Giả gia đều lộ ra ngoài, toàn bộ người của sơn thành Huyền Phú đều biết.
Chỉ sợ Giả Chinh Cảnh sắp bị diệt khẩu.
Sự hiến tế của trận Ngọc Toái càng không dừng lại.
Liễu Quế Hương lắc khảm đao trong tay, nhìn nữ nhi: "Giết lên không?"
"Vẫn chưa được!" Tuyết Như Yên khẽ gật đầu, nhìn về phía từng giáp sĩ trấn thủ lăng không đến bên trong bầu trời đêm xa xa: "Hiện tại chỉ có thể coi là vô cùng náo nhiệt, vẫn chưa đủ loạn."
"Cha, tiền của ngươi cũng không xem là xài vô ích, đã rót dầu lên củi khô, chỉ thiếu một mồi lửa thôi."
Nghe thấy lời nói của nữ nhi, trong tay của Tuyết Phú Quý ngây thơ chân thành đã có thêm một miếng ngọc bài.
"Nói như vậy, hình như rất đúng."
Răng rắc!
Tuyết Phú Quý đột nhiên bóp nát ngọc bài, người nhận tiền ở các nơi của sơn vực Huyền Phú cũng nhận được tín hiệu.
Từng tên gia hỏa có tu vi cũng có tâm tư khác nhau.
Nhìn thấy ngọc bài trong tay lóe ra ánh sáng thì cười dữ tợn.
Trước mắt đã không còn đơn giản là lấy tiền làm việc nữa.
"Các huynh đệ, làm việc thôi." Một đại hán vạm vỡ chậm rãi vận chuyển linh khí trong cơ thể, lắc khảm đao ở trong tay.
Trên thân đao cực lớn bao bọc linh khí, mà ánh mắt của hắn với đám đồng bọn bên cạnh đều nhìn chằm chằm bảo vệ trật tự trước mắt, quân trấn thủ của phòng tuyến thứ hai có thủ đoạn thô bạo.