Reng, reng reng, reng reng reng.
“Tiếng chuông vang rồi.”
Tiêu Thiên thu hồi quyền, sức mạnh đại đạo tinh quang nổ tung phía trên, chiếu rọi trên mặt nạ quỷ của hắn.
Giọng nói của hắn theo đó vang vọng: “Phải vào lớp rồi.”
Thậm chí âm thanh có thể nói là rất dịu dàng nhưng ở trong tai một đám người của Giả gia cũng vô cùng rợn tóc gáy.
Hai tay Giả Chinh Cảnh lại run nhè nhẹ, nhìn Tiêu Thiên, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Hắn nuốt nước miếng, ánh mắt di chuyển tới trên người Giả Bôn Thỉ.
Chung quy là bản thân không nhìn lầm người.
Không hổ là người nối nghiệp mà mình nhận định.
Ánh mắt này...
Lúc này, Giả Chinh Cảnh thầm nghĩ.
Cháu trai à.
Con mẹ nó, ngươi đúng là một đứa bé lanh lợi!!
Lúc này Giả Chinh Cảnh chỉ cảm thấy da đầu run lên.
Chiến lực mà Tiêu Thiên trước mắt phát ra, vượt xa tưởng tượng của ông.
Lúc hắn túm lấy Đạo cảnh tộc Huyết Oán kia, Giả Chinh Cảnh còn không nhìn thấy rõ động tác.
Lúc sau, lại một quyền xé rách không gian, bá đạo loại trừ.
Tiêu Thiên tự xưng là Diêm La đại thiên tôn này, rốt cuộc là thực lực gì.
Đó là Đạo cảnh nhị thập giai, có thể gọi là bá chủ cường hào một phương, cũng không phải là con gà con chó gì.
Quá khủng bố.
Giả Chinh Cảnh phát hiện, bản thân nghiêm trọng xem nhẹ thực lực của Tiêu Thiên.
Nếu sớm biết thực lực của Tiêu Thiên khủng bố như thế, ông tuyệt đối sẽ không nổi lên bất kỳ tâm tư gì, ngoan ngoãn chịu đòn nhận tội là được.
Nói không chừng, lúc đối phương đến thăm vào ban đêm, phát hiện bản thân đang chuẩn bị nhận tội, mềm lòng liền bình yên vô sự.
Nhìn một cái.
Giả Bôn Thỉ quỳ gối bên cạnh Tiêu Thiên, thân trên thẳng tắp, biểu cảm trên mặt vô cùng vinh quang.
Biểu cảm nhỏ rất kiêu ngạo, giống như một quyền vừa rồi là hắn đánh.
Giả Chinh Cảnh không thể không cảm khái, da mặt của đứa cháu ruột này thật dày.
Vai diễn cháu trai nuôi, nhập vai thật nhanh.
Đây chính là bắt đầu cảm thấy tự hào vì bản lĩnh của gia gia nuôi?
Những người khác của Giả gia cũng cứng ngắc cả người.
Không dám nhúc nhích.
Dù sao cũng không ai dám cam đoan, bản thân nhích nhẹ một cái, quái vật trước mặt này sẽ đánh qua một quyền.
“Đây là lực uy hiếp của Tiêu đại nhân à.” Long Khâu Đạo bên cạnh cảm khái không thôi.
Cho dù là kẻ nào nhìn thấy sức mạnh khủng bố như thế cũng sẽ sợ hãi.
“Nhân tố không xác định đã hoàn toàn thu phục.” Tiêu Thiên phủi tay, tiếng vỗ tay giòn giã, bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người.
“Kế tiếp, chính là thời gian lên lớp.”
“Cho dù thời gian tiếp xúc với Giả gia các ngươi rất ngắn, nhưng đã đủ giúp ta hiểu được tội lỗi to lớn mà các ngươi phạm phải.”
“Nhưng như ta từng nói, trên trời có đức hiếu sinh, không ai có thể hủy đi cơ hội để người khác sửa lại sai lầm, một lần nữa làm người.”
Tiêu Thiên nói đến đây liền nhìn người của Giả gia bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Giả Chinh Cảnh.
“Hiện tại, cơ hội này tới rồi.”
Lời nói của Tiêu Thiên khiến Giả Chinh Cảnh híp mắt, trong lòng có chút không thể tin được.
Có chuyện tốt bực này?
Nghe nói một vài lão quái, cường giả nghịch thiên thực lực kinh người, thiên tài bị nghi ngờ có thiên phú khiến người ta sợ hãi.
Đều sẽ quái gở, tính tình kỳ lạ.
Lẽ nào Diêm La đại thiên tôn này cũng như thế?
Thích khuyên người ta hướng thiện?
Nội tâm Giả Chinh Cảnh vui vẻ, nếu là như vậy, vậy thì cơ hội thật sự tới rồi.
Cơ hội của mạng sống!
“Thứ nhất, Giả gia các ngươi phải từ bỏ thân phận người trấn thủ của sơn vực Huyền Phú, hơn nữa bồi thường sơn vực Huyền Phú cho ta.”
“Dù sao các ngươi cấu kết với Võ Linh quân, âm thầm lập kế hãm hại ta.”
“Tuy kế hoạch của các ngươi bị ta nhìn thấu, hơn nữa sớm ngăn cản, nhưng các ngươi khiến ta lo âu, tâm trạng mệt mỏi, tổn thất này không bù lại thì không hợp lý.”
Tiêu Thiên vừa nói ra lời này, Giả Chinh Cảnh cũng ngơ luôn.
Hãm hại ngươi?
Giả gia và Võ Linh quân cấu kết thì đúng, nhưng hãm hại ngươi là có ý gì?
Con mẹ nó mới gặp mặt lần đầu tiên, giao dịch bàn thành công vài chục năm trước, liên quan quái gì đến ngươi!
Nhưng Giả Chinh Cảnh cũng chỉ dám chửi mắng trong lòng.
Chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, không sao cả.
Nếu đối phương muốn sơn vực Huyền Phú thì cứ cho hắn, có quan hệ gì đâu.
Nghĩ đến đây, Giả Chinh Cảnh hít sâu: “Nếu ngài đã mở miệng, đương nhiên không thành vấn đề.”
“Không lâu sau, ta sẽ phát cáo thị, tuyên bố chủ của sơn vực Huyền Phú này chính là ngài.”
Tiêu Thiên hơi gật đầu, lúc chuẩn bị tiếp tục nói.
Long Khâu Đạo bên cạnh lại đột nhiên mở miệng: “Tâm thế giới.”
“Hả?” Giả Chinh Cảnh sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra biểu cảm hoảng hốt.
“Tâm thế giới của sơn vực Huyền Phú được ngưng tụ ra, chắc ở trên người ngươi.” Long Khâu Đạo vừa nói, vừa vươn tay tới Giả Chinh Cảnh: “Nếu ngươi đã đồng ý giao ra sơn vực Huyền Phú, vật này không nên chủ động nộp lên à?”
Giả Chinh Cảnh nghe thấy lời nói của Long Khâu Đạo, trong lòng lộp bộp một tiếng.