Triển khai toàn diện trận pháp của di tích Thánh Long là đủ để bắt lấy mọi thứ dịch chuyển thời không xung quanh.
Giả Chinh Cảnh dùng truyền tống không gian để chạy, đương nhiên sẽ bị hút vào di tích.
Mà giây phút cuối cùng trước khi trốn thoát, ông ta còn thiêu đốt linh khí nữa chứ.
Sợ là trạng thái bây giờ vô cùng chênh lệch, không còn nửa phần sức phản kháng.
"Thả ông ta ra đây." Tiêu Thiên nhìn Long Khâu Đạo, ra lệnh.
Long Khâu Đạo thoát khỏi suy nghĩ của mình, vội vàng khống chế di tích Thánh Long, nhanh chóng kéo Giả Chinh Cảnh đang ỉu xìu vì vừa dùng cấm thuật ra ngoài.
Giả Chinh Cảnh tiêu hao hơn nửa lực lượng, lúc bị Long Khâu Đạo kéo ra khỏi di tích Thánh Long thì còn đang hốt hoảng.
Theo suy đoán của ông ta, sau khi thiêu đốt linh khí thi triển cấm thuật thì phải truyền tống tới hư không mới đúng.
Nhưng vừa mở mắt ra lại thấy một mảnh đất hoa thơm cỏ lạ, chim hót líu lo.
Ông ta còn chưa khôi phục tinh thần đã thấy trời đất quay cuồng.
Gương mặt ma quỷ của Tiêu Thiên đã gần ngay gang tấc.
Sau đó, Giả Chinh Cảnh bị Tiêu Thiên bắt lấy tay.
"Đầu tiên là khai ra bảo khố bí mật giấu ở đâu, coi như nộp học phí. Sau khi nộp học phí thì hoàn thành bài tập về nhà, nội dung là hối cải để làm người mới." Tiêu Thiên vừa nói vừa dúi đao vào tay Giả Chinh Cảnh.
Xong xuôi mọi chuyện, Tiêu Thiên thấm thía nói: "Nam nhi đường đường, có mỗi một đao là xong chuyện mà lề mề thế?"
"Chắc không phải ngươi chờ ta giúp ngươi chứ? Không được đâu nhé! Chuyện của ai người làm."
Giả Chinh Cảnh nhìn xuống thanh đao trong tay, tâm trạng có chút sụp đổ.
“Van cầu ngươi, tha cho ta một mạng, ta sẽ nói hết mọi chuyện với ngươi, chuyện gì ta cũng nói...” Cả người Giả Chinh Cảnh run bần bật, ông trực tiếp quỳ trên mặt đất, cầu xin Tiêu Thiên tha cho mình.
Ông cũng không quan tâm Tiêu Thiên có nghe hay không, nhanh chóng kể lại hết tất cả mọi chuyên.
Long Khâu Đạo bên cạnh đã bố trí trận pháp trong nháy mắt, khắc chữ tinh thể linh thạch, ghi chép lại tất cả.
Tốc độ nói của Giả Chinh Cảnh rất nhanh, cũng rất hỗn loạn, dường như đầu óc của ông ta không rõ ràng cho lắm.
Có thể do hậu quả của việc hiến tế toàn bộ gia tộc, rồi phóng thích cấm thuật xuyên không gian, khiến ông ta ở trong trạng thái hỗn loạn.
Nếu không, cũng không đến mức Tiêu Thiên còn chưa mở miệng, ông ta đã chủ động khai báo.
Cùng với lời nói lộn xộn của Giả Chinh Cảnh, ánh mắt Tiêu Thiên cũng dần dần lạnh như băng, thân thể Long Linh của Long Khâu Đạo bên cạnh cũng run rẩy không ngừng.
Tên Giả Chinh Cảnh này......
Ông ta tàn nhẫn không?
Đủ tàn nhẫn, để bản thân được sống mà hiến tế toàn bộ gia tộc không chút do dự.
Ông ta độc ác không?
Đủ độc ác, cấu kết Võ Linh quân, thiết kế âm mưu ám sát phụ thân mình - trấn thủ sứ đời đầu để thay thế vị trí.
Ông ta gian xảo không?
Quá gian xảo!
Mọi việc đều thuận lợi, đông tây nam bắc, đều ăn sạch.
Ăn liên minh bách tộc trước.
Ông ta nhận sự giúp đỡ của liên minh bách tộc, đồng thời cắt xén tài nguyên của chiến trường hư không Vẫn Viêm.
Thậm chí, ông ta còn cắt xén tài nguyên phải vận chuyển đến chiến trường dựa theo quy củ và thời gian đã định.
Lại ăn Võ Linh quân.
Ông ta bàn một số tài nguyên đặc biệt, quân bị mình cắt xén cho Võ Linh quân.
Để Võ Linh quân sử dụng vũ khí vốn thuộc về tướng sĩ chiến trường hư không, giết chết bọn hắn.
Buôn bán tình báo, giúp Võ Linh quân bố cục, thiết lập tình báo và cứ điểm ở bên này.
Lại ăn người!
Phí đi qua biên giới hư không của thương nhân, người đi đường, đắt đỏ đến mức đáng sợ.
Dân chúng sơn vực Huyền Phú bị áp bức bóc lột, khổ không thể tả.
Giả Chinh Cảnh ăn no bụng căng miệng, ngoài miệng dầu mỡ bóng loáng, một người có tư chất thiên phú không được xem là tuyệt đỉnh.
Vậy mà lại ăn đến mức bản thân trở thành thành Đạo cảnh nhị thập giai!
Tài nguyên hao phí trên người ông ta, nếu có đưa cho những người có tư chất thăng cấp lên Đạo cảnh, ít nhất có thể bồi dưỡng một trăm người!
Giả Chinh Cảnh như thế, nhìn có vẻ tâm cảnh rất mạnh mẽ.
Nhưng khi tình thế tuyệt vọng ập đến, sự uy hiếp của cái chết đè trên người ông ta, tâm thái của ông ta hoàn toàn sụp đổ.
Đặc biệt là khi hắn đã hy sinh mọi thứ, chỉ để đổi lấy cơ hội sống sót.
Kết quả, khi mọi chuyện trở nên vô ích.
Chuyện này đã trở thành cái rơm cuối cùng làm gãy lưng ông ta, tâm tính hoàn toàn mất cân bằng, đầu óc cũng bắt đầu hỗn loạn, bắt đầu phát điên.
“Đương nhiên ta sẵn lòng tha thứ cho ngươi, Giả Chinh Cảnh.” Tiêu Thiên siết chặt tay đối phương, giúp đối phương nắm chặt chuôi đao, giơ lên thật cao.
Nơi mũi dao hướng đến chính là chỗ đan điền của Giả Chinh Cảnh.
“Nhưng mà, ta không thể nào thay thế cho những người anh dũng chết trận trên chiến trường hư không, tha thứ cho ngươi.”
“Cũng không thể nào thay mặt cho những người chết thảm vì những chuyện làm xằng làm bậy của Giả gia mấy năm nay, tha thứ cho ngươi.”