“Thế à......” Tiêu Thiên nói một câu, hai tay đột nhiên dùng sức.
Răng rắc!
Thanh âm thanh thúy vang lên, sự ngạc nhiên hiện ra trên khuôn mặt Tử Đế Tôn, nhìn trận pháp xiềng xích mình không thể nào phá giả, lại bị nam nhân đeo mặt nạ trước mặt này, mạnh mẽ giật đứt.
Chẳng mấy chốc hai sợi xích đã đứt gãy, Tử Đế Tôn vốn bị trói buộc, một lần nữa có được tự do.
Tốt lắm, ngươi đã thoát khỏi xiềng xích rồi, mau trở về đoàn tụ với người nhà đi.” Tiêu Thiên nói xong, hướng về phía Tử Đế Tôn chắp tay, liền dẫn Long Khâu Đạo chuẩn bị rời đi.
Tử Đế Tôn bóp cổ tay, ông nhìn thấy Tiêu Thiên, người đã cứu mình liền muốn rời đi, thì vội vàng mở miệng: “Ân công, ân cứu mạng không dám quên, không biết phải báo đáp ngươi như thế nào, chỗ ta...”
“Ôi, không cần như vậy.” Tiêu Thiên khoát tay, xoay người nhìn Tử Đế Tôn, “Chu Thần Thông, Đại Thiên Tôn Diêm La Tiêu Thiên ta làm chuyện tốt, trước nay không cần hồi báo.”
“Ta chỉ thu một khoản phí nhỏ khi cứu vớt những người sa ngã ngã xuống vực tội lỗi mà thôi.”
“Trở về đi, người nhà của ngươi chắc hẳn rất lo lắng.”
Tử Đế Tôn nghiêm nghị kính lể, danh hào của người trước mặt rất uy phong, nhưng tác phong làm việc này lại khiến người ta tán thưởng.
“Tiêu huynh, đa tạ!” Tử Đế Tôn chắp tay, khom người hành lễ với Tiêu Thiên.
“Sau này hữu duyên gặp lại, nhất định bồi tội một hai, uống rượu trò chuyện.”
Nói xong, Tử Đế Tôn liền xoay người bước nhanh rời đi, đúng như lời Tiêu Thiên nói, ông rất lo lắng cho thê tử cùng với nhạc phụ nhạc mẫu của mình.
Nhận được một lễ của đối phương, Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, lại là một ngày làm việc thiện tích đức.
Ngược lại Long Khâu Đạo bên cạnh, ông nhìn bóng lưng Tử Đế Tôn, không biết tại sao luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Mùi hương quen thuộc.
Nhưng Tiêu Thiên đã rời đi, ông cũng không nghĩ nhiều mà đuổi theo bước chân của hắn.
Sau đó Tiêu Thiên lại đi dạo trên cung Thiên Thượng, giải phóng không ít người vô tội bị bắt đến.
Cung Thiên Thượng của Giả gia, ẩn chứa sự bụi bặm ô uế bên dưới sự hoa lệ bên ngoài.
Những người đáng thương bị bắt đến đây, đều vô cùng biết ơn Tiêu Thiên.
Một đường làm việc thiện, Tiêu Thiên cũng đi đến bảo khố của Giả gia, tay không tháo cửa ra.
Ánh sáng bảo vật tỏa ra bên trong, rực rỡ chói mắt.
Phóng mắt nhìn quanh, rất khó để dời tầm mắt đi.
Bản thân Giả Chinh Cảnh vốn đã tiêu hao số lượng lớn tài nguyên, tài phú để xây dựng cảnh giới tu vi của mình.
Cho dù như vậy, ông ta vẫn còn lượng tài phú nhiều đến như vậy ở đây.
Có thể thấy được lúc trước ông ta rốt cuộc đã áp bức bóc lột như thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu người mất mạng, nhà tan cửa nát vì tài phú trong kho tàng trước mắt này.
“Tiết học này, xem ra phải có một buổi học bổ túc rồi.” Tiêu Thiên nhìn về phía Long Khâu Đạo bên cạnh, cảm khái không thôi, “Nể mặt những tài nguyên này, ta cảm thấy nên làm chuyện gì đó cho Giả Chinh Cảnh và Giả gia.
“Ta định tạc tượng cho Giả Chinh Cảnh rồi dựng thêm một tấm bia bên cạnh, ghi lại tất cả những gì ông ta đã làm.”
“Để mỗi một người trong sơn vực Huyền Phú đều biết, lấy đó làm gương cảnh tỉnh.”
“Lại để cho bức tượng này chịu đựng sự chửi rủa và đánh đập của mọi người thay cho Giả Chinh Cảnh.”
“Đây cũng là chuộc tội tích đức đó, nếu Giả Chinh Cảnh còn sống, e rằng ông ta đã cảm động đến mức nước mắt đầm đìa, khóc không thành tiếng.”
Long Khâu Đạo không biết liệu Giả Chinh Cảnh có cảm động hay không.
Ông chỉ biết rằng nếu thật có một ngày nào đó xảy ra tình huống khiến người chết tức đến mức sống lại.
Tuyệt đối là do cha nội ở trước mặt này làm.
Trước mắt, kho tàng bí mật của Giả gia đã được thanh lý hoàn tất.
“Tiêu đại nhân, tiếp theo phải làm gì nữa?” Long Khâu Đạo nhìn Tiêu Thiên với vẻ mặt trịnh trọng: “Nếu chúng ta trực tiếp rời đi thì e rằng không thỏa đáng.”
“Sơn vực Huyền Phú này là một sạp hàng lớn, nếu như ta buông tay mặc kệ thì sẽ xảy ra vấn đề mất.”
Suy cho cùng, sơn vực Huyền Phú cũng là một nơi hùng mạnh có thể so sánh với thế giới giới vực thượng vị.
Đồng thời, nó còn là tuyến phòng ngự thứ hai nên địa vị càng thêm đặc thù.
Trong quá khứ, toàn bộ thế giới giới vực bị Giả gia trấn áp, trấn thủ sứ Giả Chinh Cảnh thuộc về thổ hoàng đế của thế giới này.
Giả Chinh Cảnh chỉ dùng người thân.
Người nắm giữ các chức vị trọng yếu trong sơn vực Huyền Phú đều là người của Giả gia.
Có điều, bây giờ những người Giả gia duy trì cho toàn sơn vực Huyền Phú hoạt động bình thường đã chết cả rồi.
Sơn vực Huyền Phú có thể nói là như rắn mất đầu, lại thêm một đám trấn thủ quân ở kia đều là mối phiền phức.
“Nếu muốn sơn vực Huyền Phú đi vào quỹ đạo thì nhất định phải là người có năng lực mạnh đến quản lý. Rõ ràng ta không phải là người như thế.” Nghe Long Khâu Đạo nói, Tiêu Thiên đã đưa ra đáp án của chính mình.