Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 382 - Chương 382. Thả Lỏng Vài Ngày Đã Rồi Tính 2

Chương 382. Thả lỏng vài ngày đã rồi tính 2 Chương 382. Thả lỏng vài ngày đã rồi tính 2

Nhưng cả nhóm người lại không ngừng run rẩy như thể rơi vào hầm băng.

Trong ấn tượng của bọn họ, Giả Chinh Cảnh là nhân vật đẳng cấp cỡ nào? Mặc dù, trong lòng bọn họ căm phẫn không thôi nhưng đối với những người dân bản địa của sơn vực Huyền Phú như bọn họ thì ông ta chính là ngọn núi.

Một ngọn núi khó vượt qua, một bạo quân khó mà nhìn thẳng.

Hung ác, ngang ngược, tàn nhẫn, đó là hình tượng của Giả Chinh Cảnh trong lòng bọn họ.

Giả Chinh Cảnh như vậy mà lại sụp đổ rồi ư?

Rốt cuộc, vị Đại Thiên Tôn Diêm La kia đã làm gì mà khiến cho ông ta suy sụp đến như vậy?

“Hoàng triều Đại Viêm, Nguyên Thủy ma quốc, liên minh Nữ Đế?” Trong số đó, đầu lĩnh phản kháng có thực lực mạnh mẽ nhất đã đọc qua điển tịch và tán thưởng không thôi.

“Thật tuyệt vời, nếu như thật sự những thế lực trong nội dung điển tịch đến quản lý sơn vực Huyền Phú thì đúng là quá hoàn hảo.”

Nghe được lời hắn nói, những người khác cũng lật điển tịch ra vừa đọc vừa gật đầu không ngừng.

Bọn họ mưu đồ phản kháng chỉ đơn giản là để người trong sơn vực Huyền Phú được sống cuộc sống tốt hơn.

Hiện tại, toàn bộ Giả gia đều bị tiêu diệt và thế lực khác sẽ đến tiếp quản sơn vực Huyền Phú, đây cũng không hẳn là chuyện xấu.

Với lại, bọn họ cũng không đánh lại người ta.

“Trong vài ngày tới, chúng ta sẽ phối hợp tốt để sắp xếp mọi việc trong sơn vực Huyền Phú, không thể khiến Tiêu đại nhân thất vọng được.” Long Khâu Đạo nói tới đây liền nhìn mọi người rồi cẩn thận dặn dò: “Nghe lão phu khuyên một câu.”

“Chọc ai cũng được, đừng chọc Tiêu đại nhân.”

“Nếu không bản thân các ngươi sẽ cảm nhận được thế nào gọi là sắp chết đến nơi mà không chết được, lại còn hận vì mình còn sống.”

Lời của Long Khâu Đạo khiến cả đám người nuốt nước bọt.

Rốt cuộc Đại Thiên Tôn Diêm La này đáng sợ như thế nào vậy?

Vậy mà lại có thể khiến người ta muốn chết chứ không muốn sống?

“Còn nữa!” Lúc này, giọng nói của Long Khâu Đạo khiến đám người tỉnh lại.

Khi ngẩng đầu lên, bọn họ phát hiện đối phương ném một bình đan dược vào trong tay của từng người.

“Nuốt đi, bảy ngày không cần đi ngủ, không cần uống nước, không cần ăn cơm, các ngươi chỉ cần hoàn thành tốt việc Tiêu đại nhân giao trong thời gian ngắn nhất là được, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!”

Long Khâu Đạo vô cùng hài lòng.

Nhìn xem, tinh thần tràn trề?

Sau khi an bài xong, bản thân Long Khâu Đạo cũng không lười biếng mà trực tiếp dẫn người bắt đầu bận rộn chỉnh đốn công việc trong thành Huyền Phú Sơn.

Long Khâu Đạo đích thân đi đầu xử lý công việc, một vài người khác cũng cố gắng hết sức để duy trì trật tự trong thành Huyền Phú Sơn với hiệu suất cao nhất.

Khiến thành trì đang hỗn loạn trở lại quỹ đạo vốn có.

Mọi người đều nóng lòng muốn chia thời gian của mình thành nhiều phần!

Về phần Tiêu Thiên, trong lúc bọn họ đang bận rộn thì hắn uốn éo và trở mình một cách thoải mái.

Sáng sớm.

Tiêu Thiên mở mắt, đứng dậy duỗi người rồi bước ra khỏi phòng.

Bên ngoai phòng là rìa của cung điện lơ lửng này, hắn có thể ngắm nhìn cảnh sắc phía xa một cách rõ ràng.

Hắn phóng tầm mắt nhìn ra xa thì không còn hỗn loạn nữa.

Chỉ trong một đêm, thành Huyền Phú Sơn đã khôi phục lại trạng thái phồn vinh và náo nhiệt trước kia.

Giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

“Long Khâu Đạo làm việc rất hiệu suất, cũng không biết phải mất bao nhiêu ngày mới kết thúc công việc.” Tiêu Thiên ngáp dài: “Thôi kệ, để ông ta làm việc thì ta sớm ngày được du sơn ngoạn thủy, vui chơi ăn uống, nghỉ ngơi mấy ngày.”

Thời gian ba ngày trôi qua nhanh như chớp.

Oành!!!

Quyền kình cực kỳ đáng sợ càn quét trong thoáng chốc.

Gợn sóng vô hình ập mạnh vào dãy núi dài liên miên phía trước.

Ngay khi tiếng động ầm đùng kịch liệt vang lên, phía trước lập tức nổ tung làm bùng lên đám mây bụi gần như che khuất cả bầu trời.

Nhưng thoắt cái, cơn lốc dữ dội vội vã đuổi theo sau, thổi đám bụi mù đầy trời tản đi hết.

Khu vực dãy núi liên miên ấy đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là vùng bình nguyên rộng lớn.

“Chẳng phải chuyện này rất đơn giản à? Chỉ cần một quyền là đủ rồi.” Tiêu Thiên ngậm cây gậy vào miệng và nói với những người ở hai bên trái phải.

Nhóm người bên cạnh Long Khâu Đạo lộ ra vẻ cứng ngắc.

Rất đơn giản...

Có lẽ nào Tiêu đại nhân hiểu lầm gì đó về ba chữ này không?

Tuy họ có thực lực bất phàm nhưng chất lượng chỉ có thể sánh ngang thế giới giới vực thượng vị.

Mức độ vững chắc của thế giới rất cao, nếu họ dư dả thời gian, quả thực họ có biện pháp hủy diệt dãy núi này.

Nhưng kiểu ngậm gậy gỗ trong miệng mà vẫn có thể tùy ý tung quyền san bằng mọi thứ thành bình địa như Tiêu Thiên.

Họ thật sự không làm được đâu!

Có điều, cú đấm này đúng là giúp họ xử lý những việc kế tiếp thuận tiện hơn khá nhiều.

“Đại Thiên Tôn Diêm La!”

“Đại Thiên Tôn Diêm La!”

Lúc này, nơi xa bỗng truyền đến tiếng hoan hô, rõ ràng chính là bách tính đang vẫy tay reo hò.

Tiêu Thiên lập tức cười tươi, sau đó xoay người nhìn về phía đám đông đang không ngừng vẫy tay chào hỏi ở ngoài thành.

Bình Luận (0)
Comment