Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 449 - Chương 449. Nhấc Lên Cái Là Chạy Luôn 2

Chương 449. Nhấc lên cái là chạy luôn 2 Chương 449. Nhấc lên cái là chạy luôn 2

Trong huyễn trận tại hậu phương Võ Linh quân, Huyết Duệ nheo hai mắt: "Thêm mười canh giờ nữa là viện quân của các ngươi đến rồi."

"Lạc Thao Thiên, can đảm lên chứ, đừng có nhát chết ru rú cố thủ, không dám đuổi ra ngoài!"

...

Trong vực Thánh Ma, Tuyết Phú Quý quá chén vẫn đang nằm ngáy o o.

Có lẽ là vì không cần bôn ba vì việc làm ăn của Tuyết gia, không cần lo lắng gia tộc kiêng kị mình, lại có vãn bối yêu thương.

Vị thần tài này ngủ say như chết, ngủ rất trầm.

Nhưng ông nào đâu biết rằng, tôn nữ tế ngoan của mình đã tỉnh dậy thật sớm, bắt đầu vận chuyển vực Thánh Ma.

Tiêu Thiên cảm thấy chuyện thế này phải chặt chẽ, một nhóm heo Thanh Viêm mới sắp được sinh ra rồi.

Nhất định phải tranh thủ trước thời gian, tạo hoàn cảnh sinh tồn tốt nhất cho chúng nó.

Đồng thời, phải để tộc Hoa Thần tinh lọc, tịnh hóa linh khí núi Thanh Viêm trước mới được.

Heo sữa quay sinh ra trong hoàn cảnh xa hoa như vậy phải thơm đến ứa nước miếng ấy chứ?

Tiêu Thiên kìm nén cơn thèm ăn, áp súc vực Thánh Ma lại, sau đó nhấc lên chạy luôn.

* Ghi chú: Nhân Hoàng không phải xuyên qua, truyện này chỉ có mình nhân vật chính tới từ Địa Cầu, độc nhất vô nhị.

* Ghi chú: Nhân Hoàng không phải xuyên qua, truyện này chỉ có mình nhân vật chính tới từ Địa Cầu, độc nhất vô nhị.

Lần trước, sau khi Tiêu Thiên mở cảm nhận quan sát toàn bộ vực Bách Hoa.

Hắn đã nảy sinh lý giải mới hẳn với thế giới giới vực.

Vậy nên, khi Tiêu Thiên khiêng vực Thánh Ma phi hành đến Đế vực Liên minh Nữ Đế.

Người trong vực Thánh Ma chẳng phát hiện bất cứ điều gì khác thường.

Đương nhiên cũng đều nhờ thực lực vô cùng khủng bố và lực khống chế cực mạnh của Tiêu Thiên nữa.

Hư không tăm tối, khắp nơi đều là loạn lưu cuồng bạo.

Người bình thường muốn đi lại trong hư không đều phải chú ý cẩn thận, dựa theo đường thuyền hư không mà đi.

Cũng chỉ có Tiêu Thiên mới xông thẳng một đường như vào chỗ không người.

Mà một bên khác, chiến hạm hư không gấp rút tiến tới chi viện thì phải thành thật tiến tới bằng đường thuyền.

Cũng đã ngày càng tới gần!

Trên chiến hạm hư không vẫn giữ lại cột buồm như cũ.

Cột buồm có thể cảm giác được tình huống tại hư không xung quanh, cũng là hạch tâm then chốt của trận pháp.

Cánh buồm có thể mượn lực lượng loạn lưu của hư không để tiến lên, đồng thời còn có thể trợ giúp đẩy xung kích loạn lưu ra xa, hiệu quả rõ rệt.

Lúc này đứng trên boong chiến hạm hư không là có thể nhìn rõ màn chắn khổng lồ đằng trước.

Tường ngăn thế giới vô cùng to lớn, cứ như ngăn cách triệt để hư không tăm tối bên ngoài.

Bởi vì quá khổng lồ, vô biên vô hạn, nên dù vẫn cách khá xa đã có thể nhìn thấy rõ!

Trước boong tàu chiến hạm, Lạc Nữ Ái khoác áo tím đang nhìn chằm chằm phía trước.

Ánh mắt của nàng vẫn luôn tập trung trên màn chắn thế giới khổng lồ kia.

"Khẩn trương lắm à?"

Một giọng nói chợt phá tan yên lặng.

Lạc Nữ Ái nghiêng đầu nhìn lại, không biết Tử Nhược Yên đã đi tới bên cạnh mình từ bao giờ.

Lạc Nữ Ái khoát tay áo, chống nạnh nói: "Nực cười, làm gì có chuyện đó."

"Trước khi chiến đấu mà an tĩnh không cãi cọ, không giống tính cách của ngươi gì cả." Tử Nhược Yên cũng nhìn đằng trước, trầm mặc nửa ngày rồi mới nói tiếp: "Ta có thể hiểu được tâm trạng của ngươi."

Trước đó không lâu, khi nàng gặp được phụ mẫu cũng vui vẻ cực kỳ.

Lúc này, đến phiên Lạc Nữ Ái sắp gặp cha nương, gặp huynh tỷ, đương nhiên khác thường.

Ký ức giả dối tàn nhẫn đến đâu, sự thực sẽ cảm động đến đấy.

Lạc Nhược Yên từng có những ý nghĩ này của Lạc Nữ Ái rồi.

Đối với nàng ấy, phụ mẫu và huynh tỷ hi sinh quá nhiều để bảo vệ mình.

Đồng thời lưu lại mọi thứ tốt nhất cho nàng ấy, gánh vác toàn bộ trách nhiệm chiến trường hư không.

Trước kia là bọn họ bảo vệ Lạc Nữ Ái.

Mà Lạc Thao Thiên cung từng che chở phụ thân của Tử Nhược Yên trưởng thành.

Thế nên giờ đến lượt các nàng chạy tới cứu người.

Tử Nhược Yên nhìn Lạc Nữ Ái: "Lần nữa gặp lại, cửu biệt trùng phùng, ngươi sẽ làm gì?"

Lạc Nữ Ái cười rộ lên với Tử Nhược Yên: "Ta sẽ rất nhiệt tình!"

"Rất nhiệt tình?" Tử Nhược Yên thì thầm, sau đó hỏi lại: "Ôm nhiệt tình?"

Lạc Nữ Ái nâng lên hai tay, mười ngón tay mảnh khảnh siết lại thành quyền, khớp vang răng rắc.

"Không, thiết quyền nhiệt tình!" Lạc Nữ Ái nghiến răng, dứ dứ hai nắm đấm về phía Tử Nhược Yên: "Ta sẽ đánh bọn họ một trận thật tàn nhẫn. Đúng là một đám khốn kiếp đáng ghét."

"Rõ ràng là người một nhà, sao có chuyện lại không chịu chia sẻ với nhau!"

Tử Nhược Yên bụm mặt, bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng là đồ cuồng chiến đấu, dù là khoảnh khắc gia đình đoàn tụ mấu chốt như vậy.

Thế mà lại tưởng tượng cảnh khi gặp mặt chính là đánh một trận.

Khá lắm…

Chiến hạm hư không vẫn chạy dọc theo đường thuyền hư không, không ngừng trượt về phía màn chắn thế giới đằng trước.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng nổ khủng bố loáng thoáng truyền từ tường ngăn thế giới đằng trước tới.

Sóng linh khí mãnh liệt cũng tản ra từ đó.

"Dao động mạnh thật. Xảy ra chuyện gì vậy?" Tử Đế Tôn bỗng vọt từ chiến hạm hư không ra ngoài, đi tới đứng cạnh nữ nhi trên boong tàu, cùng nhìn phía trước.

Bình Luận (0)
Comment