“Theo ta thấy, đám phế vật các ngươi cứ dứt khoát gọi là tộc Vương Bát là được rồi.”
“Bước ra chém giết đi, một đám đê tiện tạp chủng, đến đây đi, ha ha ha.’
Mặc dù chiến hạm hư không xuất hiện, mặc dù viện quân đối phương đến.
Nhưng những chiến sĩ Võ Linh quân này không hề sợ hãi, tỏ vẻ dữ tợn tận tình khiêu khích.
Cũng có một số Huyết Văn tộc quá đáng, bọn chúng khoa tay múa chân, cất tiếng hát vang.
Làm ra hành động như vậy trên chiến trường chém giết, thật sự là nhục nhã đến cực hạn.
Bên trong bình phong, mọi người nhìn một cảnh tượng này, sắc mặt âm trầm.
Tử Nhược Yên, mặt lạnh như sương, đồng tử màu vàng lộ ra trong khe hở mũ giáp, tràn đầy sát ý.
“Phản kích!!”
Mặc kệ những người khác, Tử Nhược Yên trực tiếp vung thanh kiếm vàng trong tay, vung ra phía bên ngoài màn chắn trận pháp, ra lệnh thô bạo.
Tình huống trước mắt, đã không cần ra bất cứ mệnh lệnh và sắp xếp nào nữa.
Giữ vững, giết địch.
Là được rồi!
Viện quân trên chiến hạm Hư Không, hộ vệ hộ viện vốn thuộc về Tuyết Phú Quý, dẫn đầu xông ra ngoài.
Thân là hộ vệ của Tuyết Phú Quý, bọn họ vẫn luôn nhận ân đức, cho nên bọn họ cũng vô cùng trung thần với thần tài gia.
Đối với người khác, Tử Nhược Yên chính là Nữ Đế Đại Viêm, còn đối với bọn họ.
Nàng chỉ là tiểu chủ nhân mà thôi.
Tiểu chủ nhân có lệnh, đương nhiên phải lập tức chấp hành!
Tốc độ ra tay của đám hộ vệ Tuyết gia rất nhanh, lúc hành động thể hiện ra tư thế xung phong chiến trận.
Xoạt!
Gần như ngay lập tức, một trăm tám mươi vạn hộ vệ tư nhân này, đã vượt qua màn chắn phòng ngự trên tường thành bảo vệ.
Không chỉ như thế, hộ vệ tiên phong đột nhiên lấy ra linh khí thuộc về mình, một tấm khiên khổng lồ bất ngờ xuất hiện.
Hộ vệ khiêng tấm khiên khổng lồ, lập tức bùng phát tốc độ, đụng mạnh về phía trước.
Võ Linh quân vốn đang tấn công màn chắn trận pháp đều chưa kịp hoàn hồn, đã bị mạnh mẽ đánh bay ra ngoài.
Mà hộ vệ đi theo phía sau tấm khiên khổng lồ, ánh sáng do linh khí ngưng tụ tạo thành lấp lánh trên trường thương.
Xoạt!
Trường thương như rồng, đâm ngang trong nháy mắt.
Linh khí thương kình mạnh mẽ đáng sợ, giống như linh khí trường long gầm thét càn quét giết về phía trước.
Võ Linh quân vừa mới bị đánh bay ra ngoài, đều không kịp né tránh mà bị một đòn này mạnh mẽ đánh trúng.
Bùm!
Võ Linh quân bị trường thương đâm ngang đâm giết, thân hình bay múa ở giữa không trung rồi bị đâm xuyên qua, máu tươi bắn tung tóe, chết ngay tại chỗ.
Võ Linh quân vây bên cạnh, muốn tập kích giết chết bọn họ.
Nhưng hộ vệ thần tài gia cầm trường thương ở phía sau, còn đi theo cường giả cầm một chiếc khiên nhỏ, một tay cầm chiến đao.
Bọn họ nghiêng người bước ra, khi ánh kiếm lóe lên, linh khí trời đất đều bị dẫn động.
Vùng không trung của hai bên khu vực hóa thành đao trận linh khí, xoay tròn tấn công.
Xì!
Gần như trong nháy mắt, chiến sĩ tộc Huyết Văn vừa tới gần đã bị nghiền nát thành từng mảnh.
Đây chỉ là hình ảnh thu nhỏ của đại quân hộ vệ khổng lồ, hàng loạt khu vực chiến trường và tình hình giao đấu dọc theo toàn bộ tuyến phòng thủ.
Tư thế đè bẹp hiện ra trong nháy mắt, hoàn toàn nghiêng về một phía!
“Cái gì?”
Tại hậu phương, Huyết Duệ trong huyễn trận đều thay đổi sắc mặt.
“Đại nhân, đội quân tinh nhuệ này ở đâu ra vậy?” Chiến Khắc Cực cũng vội vàng thốt lên, “Cứ tiếp tục như vậy không được đâu, số người của bọn họ không ít, đội quân số một và đội quân số hai sẽ bị quét sạch sẽ!”
Huyết Duệ cũng nghiến răng nghiến lợi: “Không chỉ mạnh, cấp độ linh khí trên người đám người này hoàn toàn đè bẹp phía chúng ta.”
“Chỉ riêng tấm khiên khổng lồ đó, giá trị của một cái khiên, ít nhất có thể so với tổng giá trị linh khí trên người ba mươi chiến sĩ bên phía chúng ta!”
“Đám người này, rốt cuộc do tên khốn kiếp nào thành lập vậy, nhiều tiền không có chỗ tiêu à?”
Vực Thánh Ma.
“Hắt xì!” Tuyết Phú Quý còn đang ngủ hắt xì một cái, ông lười biếng trở mình, tiếp tục ngủ say.
Nếu như muốn hình dung cái gì gọi là đè bẹp.
Vậy thì, đám hộ vệ được Tuyết Phú Quý mang về đã cho mọi người thấy được cái gì gọi là nghệ thuật chém giết chân chính.
Sau khi xông ra khỏi màn chắn, các hộ vệ hành động theo từng đội riêng biệt nhưng lại phối hợp rất ăn ý với nhau, như thể bọn họ là một bức tường sắt không ngừng dồn ép về phía trước.
Nhóm quân thủ quan không ra tay nữa.
Không phải là bọn họ lười biếng, mà là trong nháy mắt, địch nhân xung quanh đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi.
Không cần phải đánh nữa!
Hơn nữa, khi những hộ vệ kia đi ngang qua bọn họ, còn lên tiếng bảo bọn họ lui ra phía sau nghỉ ngơi, không cần phải vất vả nữa.
Những thủ quân nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì đều chết lặng.
Võ Linh quân yếu ư?
Tất nhiên là chúng không yếu, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không phải vất vả như vậy để trấn giữ nơi này.