Trừ khi...
Huyết Duệ giống như nghĩ tới cái gì, rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Độ khó quá lớn, cường giả như thế không duyên cớ vô cớ, dựa vào cái gì đi chiến trường hư không Vẫn Viêm?
“Trông ngươi có vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ.” Tiêu Thiên xách Huyết Duệ, đánh giá trên dưới một chút.
Bỗng nhiên, Tiêu Thiên giống như nghĩ tới cái gì: “Hình như trông ngươi giống thể kết hợp giữa tộc Huyết Văn và tộc Huyết Oán, chẳng lẽ ngươi là một cây xiên?”
“Xiên?” Huyết Duệ bị xách lập tức ngẩn ra, sau đó nổi giận.
Sĩ có thể giết, không thể nhục.
Cái gì gọi là xiên?
Tộc Huyết Dũng thống lĩnh ba huyết một mạch, ở trong miệng của ngươi sao lại thành xiên rồi.
Đợi đã!
Huyết Duệ ngoài phẫn nộ, bỗng nhiên phản ứng lại, cường giả trước mặt sở hữu thực lực đáng sợ như thế, lại không nhận ra chủng tộc của mình?
Sao có thể!
Đối phương có thực lực như thế khẳng định là có địa vị cao ở Tàng Linh, làm sao có thể không nhận ra tộc Huyết Dũng bọn họ.
“Tìm Đế Tân Lộ nhìn thử, có lẽ hắn nhận ra.” Tiêu Thiên vừa nói, vừa xách theo Huyết Duệ bay tới Đế vực.
Vào lúc này, vực Thánh Ma và Đế vực đã ngừng dung hợp.
Không có Tiêu Thiên hỗ trợ, dung hợp thế giới giới vực là chuyện không cách nào tiếp tục.
Tiêu Thiên rất nhanh mang theo Huyết Duệ, tiến vào trong vực Thánh Ma, lao tới trang trại chăn nuôi Thanh Viêm.
Huyết Duệ bị xách, căn bản không có chút sức phản kháng, chỉ có thể mặc Tiêu Thiên xách mình, đáp xuống đỉnh một ngọn núi khổng lồ.
Nơi đó, có một gốc cây đang mọc, quanh quẩn quang mang thần diệu, xanh um tươi tốt.
Trên cây lại nở rộ ra đóa hoa rực rỡ đủ mọi màu sắc, càng làm cây gỗ khổng lồ tăng thêm một vài sắc thái.
Cây hoa thần còn gọi là một gốc cây con hoa thần.
Gốc cây con hoa thần này đến từ thành Lạc Ninh của bộ Lạc Ninh, cũng chính là cành cây tự gãy kia, cung cấp xiên nướng BBQ cho Tiêu Thiên.
Nhờ hành động lúc trước lấy lòng Tiêu Thiên, cây con hoa thần này không những không bị chặt, hoặc là ở lại lãnh thổ của vực Bách Hoa.
Mà còn có thêm cơ hội gieo trồng trên núi Thanh Viêm.
Có thánh long hóa thành núi non làm thổ nhưỡng, huyết mạch của cây hoa thần này đã vượt qua cổ thụ, cũng chính là cây mẹ của hắn.
Hơn nữa, trên cái cây đó đã xuất hiện đường hoa văn vảy rồng, còn có thể kết quả.
Mặt ngoài của quả có hoa văn rồng, ẩn chứa uy áp thánh long.
Không chỉ như thế, Tiêu Thiên đã từng thử.
Hiện tại xiên nướng BBQ do cây hoa thần này chế tạo ra, lúc dùng làm thịt nướng, hương vị càng tuyệt hơn.
Hơn nữa quả nó kết ra ép làm nước trái cây, lại càng tuyệt không thể tả.
Trước mắt nó đã không thể gọi là cây hoa thần, ngược lại là cây rồng hoa thần.
Dưới tàng cây, Hoa Tài Đầu đang chắp hai tay sau lưng, quan sát trạng thái của cây rồng hoa thần trước mắt.
Bên cạnh có một bóng dáng, đang vùi đầu làm việc.
Hoa Tài Đầu như có cảm giác, quay đầu lại nhìn, liền phát hiện có người qua đây.
Sau khi đối phương đáp xuống đất, hắn ta vội vàng tiến lên chắp tay: “Tiêu đại nhân, sao ngài đến đây?”
Tiêu Thiên khoát tay với đối phương: “Không phải tới tìm ngươi, ta tìm Đế Tân Lộ.”
Nói xong, hắn xách theo Huyết Duệ, đi tới phía trước.
Huyết Duệ bị xách bị cây rồng hoa thần này làm rung động, lại nhìn thấy bóng dáng đang nhặt phân và bón phân dưới tàng cây, đồng tử co rút lại.
“Tộc Cổ Thần!!” Bóng dáng trước mặt khiến nội tâm Huyết Duệ chấn động, hoài nghi có phải bản thân nhìn lầm hay không.
Khi đối phương đứng thẳng dậy, lộ ra khuôn mặt khắc kim văn, còn có kim sừng trên đỉnh đầu.
Huyết Duệ xác định đây quả thật là bộ tộc trong truyền thuyết.
Dựa theo ghi chép, tộc Cổ Thần chính là chủng tộc siêu vị của Tàng Linh, tồn tại vô cùng xa xưa mà tôn quý.
Bộ tộc này gần như không có bất kỳ khuyết điểm.
Bọn họ trời sinh đã lớn mạnh, cho dù là phương diện tu hành nào cũng cực kỳ am hiểu, hơn nữa còn vô cùng bác học, trình độ ở các phương diện đều cực kỳ lớn mạnh.
Một chủng tộc cổ xưa, tôn quý mà bản thân chỉ có thể hiểu biết sơ sài từ trong tin đồn, từ trong điển tịch và tranh minh hoạ cổ xưa.
Ở trong này nhặt phân và bón phân?
“Chủ nhân...” Nhìn thấy Tiêu Thiên đến, Đế Tân Lộ đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, mở miệng nói.
So sánh với sỉ nhục và nghẹn khuất mấy ngày trước, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Hiện giờ Đế Tân Lộ rõ ràng bình thản rất nhiều.
Không phản kháng được, chi bằng nhìn thẳng, cứ đi hưởng thụ.
Dù sao hắn bị đóng xuống khế ấn nô lệ, có thể làm sao chứ?
Đế Tân Lộ có cách nghĩ như vậy, dần dần phát hiện, nội tâm bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Bản thân trong quá khứ luôn bị áp lực nặng nề không thở nổi, luôn nghĩ tới chính là sự nghiệp to lớn của chủng tộc, sau khi thức tỉnh, mỗi thời mỗi khắc đều không ngừng suy nghĩ.
Mỗi một quyết định, mỗi một kế hoạch đều phải cẩn thận, thận trọng đối đãi.
Mệt chết đi, rất mỏi mệt.