Nếu không phải nắm giữ Đạo cảnh không gian nhất đạo, muốn thành công lợi dụng tường kép không gian, xuyên qua màn chắn thế giới, khó như lên trời.
Trong tường kép không gian lại hung hiểm vạn phần, một khi không cẩn thận sẽ bỏ mạng.
Nghĩ tới lúc đầu, bên phía Võ Linh quân phái người xuyên qua màn chắn thế giới, tránh khỏi chiến trường hư không.
Trả cái giá thật lớn, hai mươi chiến hạm hư không, chỉ một con thuyền thành công xuyên qua, mười chín chiến thuyền còn lại đều tan biến hết.
Thực lực cũng không thể quá mạnh, cảnh giới quá cao lại càng dễ dàng dẫn đến đạo vận trời đất, rước lấy sự tập kích của dòng chảy hỗn loạn trong không gian.
Ở chiến trường hư không Vẫn Viêm, nếu không phải đoạn kiếm Đại Viêm lúc trước bị gãy, cắt ra một khe nứt không gian bí mật.
Kế hoạch ban đầu của Võ Linh quân cũng không thể thành công.
“Đáng ghét!” Một quyền phẫn nộ của Lạc Thao Thiên đập lên màn chắn thế giới trước mặt, cảm xúc có chút nặng nề.
Không dễ dàng gì,mọi thứ mới bắt đầu chuyển biến theo hướng tốt, tại sao đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy.
Tử Đế Tôn đi đến bên cạnh Lạc Thao Thiên, vỗ bả vai đại ca kết bái: “Hiện giờ sốt ruột cũng không phải cách, vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách, làm sao tìm bọn nhỏ trở về mới được.”
“Là đại ca thất lễ rồi, người sốt ruột hơn nên là đệ mới đúng, ngược lại là Tử lão đệ đến an ủi ta.” Lạc Thao Thiên thở nhẹ ra, cầm chặt tay của Tử Đế Tôn.
Ban đầu khi Tử Đế Tôn bất đắc dĩ rời đi, hai đứa con chết trận, cách biệt với con gái mấy năm, ngày nhớ đêm mong.
Khó khăn lắm mới trở về, mới đoàn tụ không bao lâu, đã bị biến cố chết tiệt trước mặt này ngăn cản.
Phía sau, Tuyết Như Yên đầy vẻ u sầu, hốc mắt thoáng ửng đỏ, cũng cố kiềm lại.
Vũ Tâm Nhứ bên cạnh đang nhỏ giọng nói chuyện với bà, thương lượng đến lúc đó nên làm thế nào dẫn đứa nhỏ về.
Trong quá trình trò chuyện, Tuyết Như Yên vô tình nhìn qua, lại bỗng nhiên nhìn thấy trên màn chắn thế giới phía trước xuất hiện biến cố.
“Ngươi nhìn thử xem, đó là cái gì?” Tuyết Như Yên trừng to mắt, vội vàng vỗ Vũ Tâm Nhứ: “Vừa rồi có phải ta nhìn lầm hay không?”
“Ừm?” Vũ Tâm Nhứ được Tuyết Như Yên nhắc nhở, nhìn theo phương hướng bà chỉ, trừng to mắt, “Đây... Đây là...”
Điểm mỏng manh của màn chắn thế giới rất nhỏ đối lập với cả màn chắn, nhưng đối với mọi người mà nói là một khu vực cực kỳ khổng lồ.
Cho nên kiến trúc của giới quan tự nhiên vô cùng lớn.
Cổng giới quan to như vậy giống như là một cái vòm cầu hình khổng lồ, đứng lặng ở đó.
Trong phạm vi cổng giới quan, có màn chắn thế giới của một khu vực, xuyên qua một đôi tay.
“Thiên ca, mau nhìn bên kia!” Vũ Tâm Nhứ xác định không nhìn lầm, vội vàng hô to với Lạc Thao Thiên.
Lúc Lạc Thao Thiên đang thương lượng tính khả thi của kế hoạch với Tử Đế Tôn, nếu có thể thành công, phải trả cái giá cỡ nào.
Liền nghe thấy thê tử gọi mình, nhìn lại, phát hiện bà đang chỉ vào màn chắn thế giới phía trước, không biết đang hét cái gì.
Lạc Thao Thiên theo phương hướng thê tử chỉ vào, nhìn qua bên đó, cả người đều ngây ngẩn.
Hắn vỗ Tử Đế Tôn bên cạnh, kinh hãi chỉ vào phía trên.
Tử Đế Tôn còn đang suy nghĩ, theo đó ngẩng đầu, cũng hoảng sợ.
Trên màn chắn thế giới, đôi tay xuyên qua rồi đột nhiên xé ra hai bên.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng xé rách vang dội nháy mắt vang vọng, một lỗ thủng to đùng cứ như vậy bị đôi tay kia cưỡng ép xé ra.
Sau đó, âm thanh quen thuộc truyền ra từ nơi đó.
“Các ngươi đi trước!”
Vù! Vù!
Bóng dáng của Tử Nhược Yên và Lạc Nữ Ái rất nhanh chui ra từ trong lỗ thủng đó, bình yên vô sự.
Ngay sau đó, trong lỗ thủng kia chủ nhân của đôi tay cũng xoay người lách vào.
Sau khi hắn buông hai tay ra, lỗ thủng của màn chắn thế giới nháy mắt khép lại, biến mất không thấy, giống như chưa từng xuất hiện.
“Lại nói tiếp bên kia cũng không có gì đặc biệt, đen thui, không có một bóng người.” Lạc Nữ Ái bĩu môi, giọng điệu có chút thất vọng.
“Đừng cứ muốn chiến đấu, nếu không phải là Tiêu lang quân đủ tài giỏi, năng lực đặc biệt, ngươi đã sớm...” Tử Nhược Yên nói xong, vừa quay người đã nhìn thấy từng đôi mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Chỉ chớp mắt, hiện trường đã im phăng phắc.
Ba người Tiêu Thiên bọn họ vừa đi ra từ một nơi khác, sau khi xuất hiện thì phát hiện giới quan đột nhiên tập trung rất nhiều người, đều ngây ra.
Rất nhanh, từ nét mặt lo lắng trên mặt bọn họ cho thấy, chỉ biết mọi người tập trung ở nơi này là vì điều gì.
Sau khi bọn họ đáp xuống đất, Tuyết Như Yên và Vũ Tâm Nhứ đã vội vàng chạy tới, ôm chặt lấy nữ nhi của mình.
"Các ngươi đúng là, đều là hoàng đế cả rồi, còn hồ đồ như vậy làm gì?"
"Rõ ràng vừa đánh thắng trận, đó là chuyện tốt, các ngươi cũng là hồ đồ..."
Hai mẫu thân ôm chặt lấy nữ nhi của mình vào trong lòng, vô cùng lo sợ.
Bọn họ thật sự đã bị dọa, trước đó ngăn cách màn chắn thế giới, khuê nữ nhà mình rơi vào địa bàn của kẻ địch.