Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 507 - Chương 507. Bằng Chứng Rõ Ràng, Chứng Cứ Vững Vàng Như Núi 2

Chương 507. Bằng chứng rõ ràng, chứng cứ vững vàng như núi 2 Chương 507. Bằng chứng rõ ràng, chứng cứ vững vàng như núi 2

Vừa rồi chém giết, nhìn có vẻ giống như thời gian rất dài, thật ra chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Vù!

Trong ánh sáng vàng lóe lên, Đế Tân Lộ trên đầu có sừng vàng, khóa áo choàng dài màu trắng và xanh lam đột nhiên xuất hiện: “Xin hỏi, nơi này đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có sức mạnh đại đạo dày đặc như vậy?”

Tuyết Phú Quý không trả lời, ngược lại ông càng ho khan dữ dội hơn.

“Đế Tân Lộ...” Chung Dương Minh thấy người đến, lông mày run lên, ông mím môi nói: “Ngươi đứng xa một chút, mùi hơi nặng.”

“...” Đế Tân Lộ im lặng một lát, yên lặng lùi về phía sau mấy bước: “Xin lỗi, lúc trước khi đang chọn phân, trong lòng nhớ kỹ lời dạy bảo của Tiêu đại nhân, nhất thời thất thần, làm đổ rồi.”

Chung Dương Minh: “…”

“Đã như thế, ngươi còn ở lại đây làm gì, còn không mau đi tắm rửa?”Tuyết Phú Quý che miệng, ông kinh khủng nhìn Đế Tân Lộ.

Đế Tân Lộ lắc đầu: “Ta tội ác đầy người, bản thân vốn đã dơ bẩn không chịu nổi, sau khi so sánh, chút dơ bẩn này ngược lại xem như sạch sẽ, ít nhất có thể bón phân, có thể tưới nước, có thể...”

“Nơi này đã an toàn, ngươi có thể về rồi.” Chung Dương Minh vội vàng ngắt lời Đế Tân Lộ, ra hiệu hắn có thể trở về rồi.

“Được, còn nhờ ngươi bẩm báo với Tiêu đại nhân một tiếng, không phải ta tự ý rời khỏi bỏ công việc, cũng không phải ta không chân thành sửa đổi làm mới bản thân.” Đế Tân Lộ tỏ vẻ thành kính, sau khi nói xong, hắn hóa thành ánh sáng vàng đi xa.

Chung Dương Minh quơ quơ tay trước muỗi, ông đỡ Tuyết Phú Quý đứng dậy: “Tuyết lão gia tử, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Tuyết Phú Quý đứng dậy, ông đã bình tĩnh lại, thoải mái hơn rất nhiều.

Nghe Chung Dương Minh đặt câu hỏi, Tuyết Phú Quý bất đắc dĩ mở miệng, nói rõ nguyên nhân hậu quả của chuyện này.

Tuyết Phú Quý kể xong, ông không nhịn được mà siết chặt nắm tay: “Việc này thật phiền phức, Tuyết An Tường biết chúng ta ở đâu, ông ta nhất định sẽ nói cho Tuyết gia biết, đến lúc đó...”

“Đến lúc đó, Tuyết gia sẽ xong đời rồi.” Đôi môi Chung Dương Minh run rẩy, ông nhìn Tuyết Phú Quý mở miệng.

Tuyết Phú Quý sửng sốt, ông nhìn Chung Dương Minh: “Chung thừa tướng, có thể bên xảy ra chuyện là hoàng triều Đại Viêm chúng ta mới đúng, Tuyết gia nói ra thì có căn cơ vững chắc, dù sao thì…”

“Xong rồi, nhất định sẽ xong đời rồi.” Chung Dương Minh xua tay, nhìn Tuyết Phú Quý: “Lúc trước Thân Vương đại nhân gặp lão gia tử ngài lần đầu, ngài đã cứu Tuyết gia hai lần.”

“Kết quả không ngờ rằng, Tuyết gia nay cứ nhất định tìm chết.”

“Haiz... huynh trưởng Tuyết An Tường của ngài, chỉ sợ là tội nhân thiên cổ của Tuyết gia.”

“Nếu ông ta chỉ ra tay với ngài, còn có thể nói là huynh đệ quay lưng với nhau, không tìm được cớ.”

“Ông ta ra tay với cô nhi viện, chính là bằng chứng vững chắc như núi, chứng cứ rõ ràng.”

“Haiz… Tạo nghiệp mà.”

Chung Dương Minh không ngừng lắc đầu, Tuyết Phú Quý bên cạnh bối rối, sao ông nghe không hiểu Chung Dương Minh đang nói gì?

Mình đã cứu Tuyết gia hai lần? Khi nào vậy?

Lời nói của Chung Dương Minh, khiến Tuyết Phú Quý vô cùng bối rối.

Tuyết gia khiến mình vô cùng đau lòng, sao mình có thể cứu Tuyết gia hai lần đ?

Hơn nữa.

Tên điên Tuyết An Tường này phát rồ, vô duyên vô cớ tấn công trẻ em trong viện phúc lợi, đúng thật là cực kỳ điên rồ.

Nhưng loại chuyện này, rốt cuộc có liên quan đến những từ như bằng chứng rõ ràng, chứng cứ vững chắc như núi ở phương diện nào vậy?

Chuyện càng khiến Tuyết Phú Quý hoảng hốt, chính là rõ ràng mình bị đánh rất thảm.

Rõ ràng là Tuyết gia, tìm được chỗ của bọn họ, đồng thời truy tìm tấn công đến đây.

Sao trong miệng Chung Dương Minh, ngược lại là Tuyết gia sắp xong đời rồi?

Nghĩ đến đây, Tuyết Phú Quý nhẹ nhàng lắc đầu.

Ông chỉ cho rằng Chung Dương Minh chưa từng rời khỏi hoàng triều Đại Viêm, có thể không hiểu gì về sự lớn mạnh của Tuyết gia.

Trên đường cùng Chung Dương Minh trở về, Tuyết Phú Quý nói lời thấm thía, cẩn thận giải thích: “Chung thừa tướng à, có thể ngươi có hiểu lầm nhất định về sự tồn tại của Tuyết gia.”

“Hả?” Chung Dương Minh đi cùng Tuyết Phú Quý, nghe thấy đối phương đột nhiên mở miệng, ông tò mò nhìn sang: “Hiểu lầm chỗ nào?”

Tuyết Phú Quý nhìn Chung Dương Minh, ông bắt đầu cẩn thận giải thích: “Trong hư không rộng lớn này, miêu tả về địa giới, bình thường là đối với một nhóm thế giới giới vực, gọi chung là một giới.

“Ví dụ như Tuyết gia ở Hoàn Sơn giới, có đến ba trăm bảy mươi bốn thế giới giới vực.”

“Ba trăm bảy mươi bốn thế giới giới vực này, nhìn trên bản đồ hư không, giống như một ngọn núi.”

“Đường thuyền hư không ở bốn phía, quanh quẩn xung quanh, chuyển động vòng quanh, cho nên có tên là Hoàn Sơn giới.”

Chung Dương Minh chăm chú lắng nghe, ông lộ vẻ ngỡ ngàng: “Thì ra là thế, suy cho cùng cũng là Tuyết lão gia tử, nếu không phải ngài nói như vậy, ta thật sự không biết những chuyện này.”

Bình Luận (0)
Comment