“Tuyết gia cũng có kẻ địch, mà bây giờ đều án binh bất động, chính là kiêng kỵ lão tổ có giấu một tay hay không, đã đột phá Đạo Giới cảnh rồi.”
Nói đến đây, Tuyết Phú Quý thở dài, ông tỏ vẻ khó xử: “Chung thừa tướng, chỗ khó của chúng ta bây giờ, chính là ở chỗ này, Tuyết gia căn cơ vững chắc, phàm là phái ra một Đạo quân dẫn vài tên Đạo cảnh đến đây.”
“Chúng ta, chỉ sợ sẽ có tai ương ngập đầu!”
Tuyết Phú Quý nói xong, lại phát hiện Chung Dương Minh yên lặng gật đầu, nhưng vẫn dùng vẻ mặt bình thản nhìn mình.
Trầm ngâm một lát, Tuyết Phú Quý lại nói: “Chung thừa tướng, ngươi có thể không hiểu lắm, một đội hình như vậy đáng sợ đến mức nào.”
“Ví dụ như Đạo quân, sau khi thăng cấp lên Đạo quân thì chính là một trời đất khác, trăm tên Đạo cảnh cũng chưa chắc là đối thủ.”
Chung Dương Minh không hé răng, lại hỏi: “Đạo quân có thể khiến trời đất né tránh à?
Tuyết Phú Quý dở khóc dở cười: “... Đương nhiên không thể, Chung thừa tướng đang nghĩ gì vậy.”
“Vậy thì không có vấn đề gì.” Chung Dương Minh nói đến đây, nhìn Tuyết Phú Quý: “Tin ta, tìm đến chỗ này, sẽ là chuyện Tuyết An Tường hối hận nhất đời này.”
Nhưng sau đó, Chung Dương Minh lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Ừm, không đúng…”
“Nói chính xác.” Chung Dương Minh nói thêm: “Sau khi lão tổ Tuyết gia đưa Thái Thượng Hoàng về, có lẽ phải cung phụng Tuyết lão gia ngài như tổ tông mới đúng chứ.”
“Đây mới chính là nguồn gốc của tất cả mọi chuyện.”
Lời này của Chung Dương Minh khiến Tuyết Phú Quý hơi sửng sốt.
Ông tỉ mỉ quan sát đối phương.
Trông chẳng có vấn đề gì hết.
Một thừa tướng bình thường, sao nói điên là điên liền vậy.
Lại còn nói lão tổ Tuyết gia cung phụng ông như tổ tông nữa chứ, làm sao có thể.
Tại sao trong lời của đối phương, chuyện này lại thành nguồn gốc của tất cả mọi điều chứ.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã quay về hoàng thành nhưng Tuyết Phú Quý không quay lại tòa nhà mình mua để nghỉ ngơi.
Thay vào đó, ông đi về phía đông hoàng thành đến Viện phúc lợi trước.
Nhưng trước khi qua đó, Tuyết Phú Quý đã thay quần áo trên đường và nhờ Chung Dương Minh lau giúp vết máu, rồi với bước lại gần.
Quả nhiên.
Từ xa, Tuyết Phú Quý đã nhìn thấy lũ trẻ trong Viện phúc lợi đã đứng đợi trước cửa từ sớm, ngóng cổ mong mỏi.
“Tuyết gia gia, Tuyết gia gia trở về rồi?”
“Gia gia!”
Một đám trẻ con lao tới, lập tức vây quanh Tuyết Phú Quý.
Cô nhóc cụt tay lo lắng nhìn Tuyết Phú Quý: “Tuyết gia gia, ông không sao chứ?”
“Đương nhiên ta không sao!” Tuyết Phú Quý lắc ầu, vỗ ngực: “Con trông ông có giống người đã gặp chuyện gì không hả?”
Cô nhóc cụt tay bĩu môi, khóe mắt rưng rưng: “Nhưng Tuyết gia gia thay quần áo khác rồi.”
“Hả?” Tuyết Phú Quý giật mình.
“Có phải ông bị ức hiếp rồi, ông sợ chúng con lo lắng nên mới thay quần áo.”
Tuyết Phú Quý há hốc miệng, không nói nên lời, một lúc sau ông mới đưa tay lên xoa xoa đầu đối phương: “Đứa nhỏ ngốc, gia gia không sao.”
“Đợi Tiêu ca ca trở về, con sẽ nói ca ca giúp ông trút giận.” Cô nhóc cụt tay nhìn Tuyết Phú Quý, nghiêm túc nói: “Hơn nữa, con sẽ chăm chỉ học được bản lĩnh để sau này đích thân bảo vệ cho gia gia.”
“Được, đợi Tiêu ca ca trở về xử đẹp hết đám người xấu.”
“Vậy mà đám người đó dám ức hiếp ông ngoại của Tiêu ca ca, đúng là không thể giữ lại bọn họ được.”
“Ahhh!” Còn có một cậu bé bắt đầu bắt chước biểu hiện của Tiêu Thiên trong trận chiến giải cứu bên ngoài hoàng thành, cậu bé ngửa mặt lên trời gào thét: “Thật sự Sparta!”
Vốn dĩ Tuyết Phú Quý vẫn còn rất đau đớn.
Tổn thương do sức mạnh đại đạo của Đạo cảnh công kích tạo thành không dễ dàng phục hồi.
Cho dù ông dùng rất nhiều đan dược, toàn thân Tuyết Phú Quý vẫn đau đớn không thể chịu được.
Nhưng khi bị đám trẻ náo nhiệt vây quanh khiến Tuyết Phú Quý nở nụ cười hạnh phúc, như thể mọi cảm giác đau đớn trên người đều biến mất trong chốc lát.
Chung Dương Minh lặng lẽ đứng cách đó không xa, chắp hai tay sau lưng, đi tới bên đường trước cổng Viện phúc lợi.
Trên mặt đất vẫn còn sương lạnh, đây rõ ràng là thủ bút do Tuyết An Tường huynh trưởng của Tuyết Phú Quý để lại khi ông ấy công kích Viện phúc lợi.
Toàn thân Chung Dương Minh như có huyết khí mơ hồ phun trào, trán nổi gân xanh, thân thể hơi bành trướng.
Xoạt xoạt!
Chung Dương Minh dậm một chân xuống, sương lạnh trên mặt đất lập tức vỡ tan, tiêu tán.
Sau một lúc, thân thể hơi bành trướng của Chung Dương Minh khôi phục lại bình thường, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chung Dương Minh quay lại nhìn Tuyết Phú Quý ở cách đó không xa, cảm khái không thôi: “Tuyết gia à…”
“Các ngươi tính toán cũng được đấy, lấy chết chứng đạo!”
…
Đế vực Liên minh Nữ Đế được hình thành từ sự dung hợp của tam đại thế giới giới vực, đương nhiên số lượng giới quan cũng rất nhiều.
Tuyết An Tường tùy tiện tìm một lối ra vào giới quan, đăng ký rồi rời đi.