“Tuyết Phú Quý, thiên phú rất phế, không có tác dụng gì lớn, cho dù là đưa đến đây, sức mạnh huyết mạch có thể cung cấp cũng có hạn.”
“Nhưng mà, để huynh đệ các ngươi đoàn tụ trước khi chết, cũng là một chút nhân từ cuối cùng của ta.”
“Ngươi nói xem, lão thập.”
Nam tử cả người tức giận đến mức run rẩy, cùng với lời nói kích thích của Tuyết Khước Triều, trận pháp xiềng xích trói buộc màu máu ở trên người ông, cũng không ngừng phát ra ánh sáng màu máu.
Giống như có thứ gì đó, đang cuồn cuộn không ngừng bị hút ra khỏi người ông.
“Vẫn là ngươi có thủ đoạn.” Phía trên trận pháp, Tuyết Nghĩa Thiên nhìn Tuyết Khước Triều với ánh mắt rất hài lòng.
Hậu bối này, ông cực kỳ thưởng thức.
Làm việc khiến người ta yên tâm.
Tuyết Khước Triều gật đầu với lão tổ, sau đó sờ đầu lão thập trước mặt, xoay người rời khỏi bí địa này.
“Ô! !” Lão thập Tuyết gia quỳ trên mặt đất, lửa giận trần ngập trong mắt, trong miệng nức nở, nghe không ra được đang nói gì.
Nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt kia thì có thể hiểu được, chắc chắn không phải lời hay ho gì.
“Thật sự là đáng thương và bi ai, bây giờ chuyện ngươi có thể làm chỉ là giận sôi máu vì bất lực mà thôi.” Huyết Quân đứng bên cạnh, nhìn lão thập Tuyết gia, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Sự tức giận của các ngươi, không hề có ý nghĩa gì, cuối cùng kết cục của các ngươi chỉ có chết, sẽ không có phép lạ nào xảy ra.”
Lão thập Tuyết gia quỳ trên mặt đất, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm tên dị tộc này.
Đối với việc này, Huyết Quân cũng không thèm để ý.
So đo với một người sắp chết, có ý nghĩa gì.
Nghĩ vậy, Huyết Quân dời ánh mắt, nhìn về phía nam tử bị trói giữa trận pháp.
Nhưng khi hắn nhìn qua, ánh mắt của hắn đụng trúng ánh mắt đối phương, vô cùng đau đớn.
Huyết Quân vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ông nữa.
“Đáng chết!” Trong lòng Huyết Quân thầm mắng một tiếng, chỉ cảm thấy mình vô cùng mất mặt, đối phương đã là tù nhân rồi mà hắn cũng không dám đối mặt với đối phương.
Nhưng...
Nam nhân này rất mạnh, Thiếu Đế của tộc Tuyết Thị.
Nhớ lúc trước bắt hắn, đã chết sáu tên Đạo Hiển cảnh nhị thập nhị giai, hai mươi bảy tên Đạo Quân nhị thập nhất giai.
Trong đó, còn có hai người là Đạo Hiển Cảnh được đánh giá là cấp Vương.
Bên kia.
Sau khi Tuyết Khước Triều rời hỏi bí cảnh, ông đi vòng quanh rồi trở về thế giới giới vực do Tuyết gia kiểm soát.
Sau khi về vực Tuyết gia, Tuyết Khước Triều lập tức phái người đi kiểm tra phương hướng của Tuyết An Tường bên kia theo lời dặn của lão tổ.
Nhìn xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Tuyết Khước Triều vừa mới trở về gia tộc, lại nhìn thấy một người vội vàng vội vàng chạy đến.
Người này, chính là trưởng lão ngự địch Tuyết Vô Ưu của dòng bên, cũng là người chưởng quản việc phòng vệ của Tuyết gia.
“Gia chủ, có chuyện rồi.” Tuyết Vô Ưu đi đến trước mặt Tuyết Khước Triều, sắc mặt hơi kỳ lạ.
Tuyết Khước Triều nhìn dáng vẻ Tuyết Vô Ưu, cau mày hỏi: “Chuyện gì?
Đối phương là tâm phúc của mình, rất cậy quyền, nhiều khi có quyền tiền trảm hậu tấu.
Chuyện khiến Tuyết Vô Ưu đích thân đến tìm mình, chỉ sợ chuyện này không nhỏ.
“Tuyết Phú Quý xuất hiện ở bắc thành Tuyết Hạ Sơn trong bốn thành dưới núi, hắn dẫn theo một người trẻ tuổi, ngang nhiên đi dạo trong thành, dẫn người trẻ tuổi kia đi ăn uống đã đời.”
“Nhìn con đường phía trước, hẳn là trở về thương hội của hắn.”
“Con heo này, tự mình trở về rồi sao?” Tuyết Khước Triều nghe vậy, lông mày khẽ run: “Chẳng lẽ ngươi không phái người đi bắt hắn?”
“Phái người đi rồi!” Tuyết Vô Ưu nói, híp hai mắt: “Đều đã chết hết, chắc là Tuyết Đồ của thương hội làm.”
Nhắc đến Tuyết Đồ này, một tia cực kỳ hâm mộ hiện ra trong mắt Tuyết Vô Ưu.
Tuyết Phú Quý tự tay tạo ra hộ vệ Tuyết Đồ, số luyện không ích, người nào cũng được đập rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng.
Cho dù là người chưởng quản trách nhiệm phòng vệ của Tuyết gia như ông, cũng rất ghen tị.
Từ khi Tuyết Phú Quý rời đi, đám Tuyết Đồ này liền ẩn núp trong bóng tối, tìm không thấy tung tích.
Chỉ khi thương hội gặp nạn, bọn họ mới đột nhiên xuất hiện.
“Hắn rất to gan.” Tuyết Khước Triều híp hai mắt, xoa hai tay, “Xem ra, hắn nhận được tin tức rồi, con heo mập này thật sự cho rằng, bản thân trùng hợp cứu được nhi tử của Bát Hoang Yêu Hoàng thì có thể muốn làm gì thì làm sao! !”
...
Vực Tuyết gia, phủ đệ trung tâm Tuyết gia dưới núi tuyết.
Bắc thành Tuyết Hạ Sơn.
Tiêu Thiên ngậm một cây tăm trong miệng, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tổng bộ thương hội của ngoại tổ phụ.
Trên đó, đương nhiên viết tên thương hội.
Bốn chữ to mạ vàng kia, hình như là dùng tinh thể đặc biệt luyện chế chế tạo, rực rỡ chói mắt.
[Thương hội Quế Hương]
Tiêu Thiên ngẩng đầu nhìn tên thương hội.
“Thương hội Quế Hương?” Tiêu Thiên quay đầu, nhìn về phía Tuyết Phú Quý bên cạnh.
Tuyết Phú Quý thấy Tiêu Thiên nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt thản nhiên: “Nhìn ông làm cái gì, cái tên này chẳng lẽ không tốt sao?”