Đây là phản ứng được kích hoạt khi hắn ta đối diện với nguy hiểm!
Hắn ta trơ mắt nhìn màn chắn thế giới trước mặt đang không ngừng vỡ vụn, cuối cùng nổ tung không còn chút gì.
Ầm ầm!
Tiếng nổ như phá hủy trời đất vang lên, màn chắn thế giới trước mặt lập tức vỡ vụn không còn gì, để lộ mảnh vỡ hư không đang lơ lửng.
Một đám hỗn độn.
Đến cả Đại Nhật Viêm Tinh cũng sụp đổ, hóa thành ngọn lửa nóng bỏng và liên tục khuếch tán ra ngoài.
Tay hắn ta run lên nhè nhẹ.
Tại sao… Tại sao có thể như vậy?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
…
Tàng Linh, vực trấn thủ thứ chín mươi bốn.
Tiêu Thiên thu tay lại, yên lặng nhìn không gian trước mặt sụp đổ rồi từ từ khôi phục như bình thường.
Đồng thời không còn bất cứ lực lượng xé rách không gian nào đến trước mặt nữa.
Màn chắn phòng ngự do ấn Trấn Thủ tạo ra cũng từ từ biến mất.
Tử Nhược Yên và mọi người ngẩng đầu lên nhìn hắn, kinh ngạc không thôi.
“Xong rồi!” Tiêu Thiên bất ngờ ra khỏi vết nứt không gian, giơ ngón tay cái lên với mọi người.
Đúng lúc này, một giọng nói phẫn uất bất ngờ truyền ra khỏi vết nứt không gian.
“Lão tử đậu con mẹ nhà ngươi…”
Tiếng nguyền rủa đột nhiên xuất hiện, vọng đến từ đằng xa, hơn nữa còn ẩn chứa linh khí lực.
Có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khiến mọi người trong căn phòng hình cầu đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Tình huống gì vậy, sao có thể có người la hét chửi mắng ở đó?
Tiếng mắng chửi đột nhiên vọng đến khiến bầu không khí bỗng trở nên khó xử.
Còn Tiêu Thiên nghe thấy tiếng mắng chửi thì nhíu mày, hắn nhìn vào chỗ sâu trong khe nứt không gian bên cạnh.
Ánh mắt như điện, thị lực được giải phóng lập tức nhìn thẳng về phía trước, không ngừng xuyên thấu tường kép không gian.
Nhưng tường kép không gian phía trước vòng vèo quá nhiều, hơn nữa một quyền hơi dùng sức lúc nãy của hắn, bên trong tường kép không gian càng hỗn loạn hơn.
Vỡ vụn, khép lại, lập đi lại, khiến hắn không thấy rõ rốt cuộc là ai đang mắng chửi bên kia.
“Hừ!” Tiêu Thiên thu lại sức mạnh, hừ lạnh một tiếng.
Coi như người này may mắn.
Phí tổn thất tinh thần khi mắng hắn, phí lao động ra tay, sau này hắn sẽ tính luôn thể.
Cùng lúc đó, khe nứt không gian vốn đang nứt ra bên cạnh Tiêu Thiên, đã dần dần khép lại.
Không còn lực xé rách không gian không ngừng tấn công đến đây, không gian vốn có khả năng ổn định và chữa lành rất mạnh, đương nhiên có thể từ từ hồi phục lại như ban đầu.
“Vấn đề đã giải quyết xong, đối phương còn muốn ra đối phó chúng ta, chắc là không làm được nữa đâu.” Tiêu Thiên vỗ tay, trở về bên cạnh Tử Nhược Yên, nhìn về phía Lâm Thủ Thành và Lâm Bát Vân.
Lúc này Lâm Thủ Thành mới phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt hơi kích động: “Tiêu đại nhân... Thật sao?”
“Đương nhiên, tường kép không gian kia đã hoàn toàn hỗn loạn, đồng thời dần dần khép lại, đối phương còn muốn đánh vỡ không gian, xác định được chỗ này của chúng ta cũng không đơn giản như vậy nữa.”
“Như vậy xem ra, cái giá phải trả lúc trước rất lớn.” Tiêu Thiên nhìn Lâm Thủ Thành, nói rõ tình huống.
Lâm Thủ Thành nghe thấy Tiêu Thiên xác nhận, cả người hơi nhũn ra, nếu không phải Lâm Bát Vân bên cạnh nhanh tay lẹ mắt, đỡ phụ thân mình, thì có lẽ đối phương đã ngã xuống đất rồi.
Ông thật sự quá vui mừng rồi!
Nhớ lúc trước, vì sự sống còn của gia tộc, Lâm Thủ Thành đã chứng kiến phụ thân hiến tế chính mình, củng cố sức mạnh cho ấn Trấn Thủ.
Cú sốc đó rất lớn, khiến Lâm Thủ Thành thề nhất định sẽ tiếp nối di nguyện của phụ thân, bảo vệ tộc nhân thật tốt, hoàn thành sứ mệnh của tộc bọn họ.
Trấn thủ một phương.
Cho đến mấy trăm năm gần đây, áp lực của ông càng lúc càng lớn, nhìn ấn Trấn Thủ dần dần không thể tiếp tục kiên trì, thậm chí còn xuất hiện vết nứt, khiến ông mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.
Lâm Thủ Thành đã chuẩn bị sẵn sàng, noi theo phụ thân, hiến tế chính mình.
Nhưng lòng ông càng thêm lo lắng, một khi chính mình hiến tế rồi, thật sự có thể giải quyết được vấn đề này vĩnh viễn sao?
Nếu ấn Trấn Thủ rạn nứt lần nữa, nên làm thế nào mới tốt.
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Thủ Thành phải điên cuồng bồi dưỡng nhi tử.
Hơn nữa còn bảo nhi tử thử đi tìm những vực trấn thủ khác, xem thử có cách nào có thể cứu được tộc nhân không.
Ít nhất, sau khi mình hiến tế, có thể có một người thừa kế đạt tiêu chuẩn, bảo vệ tộc nhân.
Nhưng ông thật sự không ngờ rằng, vậy mà nhi tử thật sự tìm được cách để giải quyết.
Dẫn nam nhân giống như quái vật này đến trước mặt mình.
Lúc trước Lâm Thủ Thành cũng từng nghĩ, người khiến nhi tử đặt niềm tin lớn lao và vô cùng tôn trọng, rốt cuộc sẽ giải quyết vấn đề như thế nào.
Mà đáp án, cũng giống như biện pháp của đối phương.
Đơn giản thô bạo!
Sau khi áp lực của tộc biến mất, Lâm Thủ Thành bỗng nhiên quỳ trên mặt đất, nhìn ấn Trấn Thủ trước mặt, cúi mặt xuống đất.