Đế đô Đại Viêm phải hy sinh trả cái giá cực lớn, hiến tế bản thân và chín mươi chín người con để giúp sức cho tổ tiên Nhân Hoàng.
Tiền bối đã bỏ ra vô số máu tanh và cố gắng mới đổi lấy sự bình an hiện tại của Tàng Linh.
"Không nói những chuyện quá khứ nữa, đến hoàng triều Đại Viêm xem trước đi, ta sẽ dẫn các ngươi đi xem mạch Vạn Vật của tộc Cổ Thần." Tiêu Thiên lần nữa mở miệng, phất tay, nói với Lâm Thủ Thành bọn họ bên cạnh.
Tử Nhược Yên thì nhìn lấy Tiêu Thiên: "Tiêu lang quân, chàng dẫn bọn họ đi xem đi, đưa ta về hoàng thành trước."
"Không thành vấn đề!" Tiêu Thiên nói xong, lực trường bao phủ mọi người, đột nhiên hướng về phía Đế vực vốn là lục địa.
Tránh tạo thành cái gọi là phá hoại, Tiêu Thiên chạy song song với hư không, tuy kém ra nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Không bao lâu sau, đã đến trên không của hoàng thành Đại Viêm.
Tử Nhược Yên xoay người, lộ ra nụ cười về phía Tiêu Thiên: "Dẫn bọn họ đi chơi đi."
"Tuân chỉ!" Tiêu Thiên cười nghịch ngợm, rồi dẫn Lâm Thủ Thành, Lâm Bát Vân bọn họ đi về phía trang trại chăn nuôi Thanh Viêm.
Chỉ là Tử Nhược Yên vừa đáp xuống hoàng thành, chân trước vừa bước vào Ngự Thư phòng.
Phía sau, có Tử Đế Tôn dẫn theo Lạc Thao Thiên chạy tới.
"Hả?" Tử Nhược Yên nhìn phụ thân và Lạc Thao Thiên tiến đến, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mà phía bên này, Tử Đế Tôn vội vàng hỏi: "Tiểu Yên, nói cho vi phụ nghe, có phải Tiểu Thiên lại dung hợp hay không?"
...
Phía bên kia, Tiêu Thiên dẫn theo đám người Lâm Thủ Thành và Lâm Bát Vân lăng không về phía trang trại chăn nuôi Thanh Viêm.
Trên đường đến gần, Lâm Bát Vân cảm nhận bốn phía, rồi nói với Tiêu Thiên: "Tiêu đại nhân, linh khí thiên địa nơi này rất tinh khiết, nhưng cũng hỗn loạn không ít, không được chỉnh lý lại."
"Giống như ngài nói, linh khí sau khi dung hợp đúng là hơi loạn."
Tiêu Thiên gật đầu, nói với Lâm Bát Vân: "Tiếp theo chính là chuyện mà tộc các ngươi phải bận rộn rồi."
"Tiêu đại nhân yên tâm, nếu chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không tốt thì thần tộc Linh Năng bọn ta cũng không xứng để ngài cứu rỗi."
Nói xong, bọn họ nhanh chóng đến núi Thanh Viêm.
Tiêu Thiên dẫn theo bọn họ đi thẳng đến cây hoa Thần Long thăm Đế Tân Lộ.
Chỉ là đi đến dưới tàng cây, đúng lúc nhìn thấy Hoa Tài Đầu đang chăm sóc cây hoa Long Thần, nhưng lại không thấy bóng dáng của Đế Tân Lộ.
"Tiêu đại nhân!" Hoa Tài Đầu nhìn thấy Tiêu Thiên đến, khom mình hành lễ, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn đám người Lâm Thủ Thành và Lâm Bát Vân.
Rõ ràng là đang tò mò thân phận của bọn họ.
"Tộc Hoa Thần!" Lâm Thủ Thành rất kinh ngạc khi nhìn thây Hoa Tài Đầu, sau khi quan sát cẩn thận thì kêu lên kỳ lạ: "Không ngờ ở chỗ của Tiêu đại nhân còn tồn tại mạch khác của tộc Cổ Thần nữa."
"Hả?" Tiêu Thiên kinh ngạc, quay đầu nhìn về Hoa Tài Đầu: "Tộc Hoa Thần cũng là một mạch của tộc Cổ Thần à?"
Lâm Thủ Thành gật đầu: “Đúng vậy, sách cổ ghi chép, hình như tộc Hoa Thần là mạch nhân duyên của thần tộc Vạn Vật và mạch thần tộc Linh Năng bọn ta sinh ra thoát ly, ngọn nguồn sâu xa.”
"Ồ..." Tiêu Thiên giật mình, nhìn lại Hoa Tài Đầu, biểu cảm cổ quái: "Đây… đây thật sự là ghép à."
Mọi người: "..."
Chuỗi á?
Hoa Tài Đầu nghe hình dung của Tiêu Thiên thì miệng giật giật. Cách hình dung này đúng là khiến người...
"Tiêu đại nhân hình dung luôn vô cùng chính xác, thỏa đáng..." Hoa Tài Đầu bỗng nhiên quay sang phía Tiêu Thiên, gật đầu tán thành.
Đám người Lâm Thủ Thành và Lâm Bát Vân cạnh đó đều trợn tròn mắt, nhìn về phía Hoa Tài Đầu đối diện thêm phần kính nể.
Sao vị tộc nhân Cổ Thần tuấn mỹ không tưởng này lại có thể nịnh bợ đến thong dong, thanh cao đến vậy?
Công lực bực này… phải học tập cẩn thận!
"Khụ khụ, ăn nói không tốt." Tiêu Thiên nhún vai nhìn Hoa Tài Đầu: "Lại nói, lúc các ngươi thức tỉnh cũng đã nhận được ký ức truyền thừa. Chẳng lẽ không biết mình thuộc về tộc Cổ Thần à?"
"Hồi bẩm Tiêu đại nhân, chúng ta không biết." Hoa Tài Đầu tất cung tất kính, vẻ mặt nghiêm trang giải thích: "Nội dung truyền thừa kỹ nghệ có hạn, cũng không đầy đủ, không có tin tức tương quan với tộc Cổ Thần."
Nói đến đây, Hoa Tài Đầu thoáng chần chừ, hơi nhắm hai mắt lại như đang cảm nhận cái gì.
"Trong truyền thừa kỹ nghệ hình như có một phần tăm tối trống rỗng, không quá rõ ràng, rất mơ hồ, không thể tra đến cùng."
"Sợ rằng có phần thất lạc."
Hoa Tài Đầu lần nữa mở hai mắt ra, nhìn về phía Tiêu Thiên.
"Có thể thấy được tộc Hoa Thần các ngươi cũng có tình huống đứt gãy truyền thừa." Lâm Bát Vân cau mày nhìn về phía Lâm Thủ Thành.
Lâm Thủ Thành nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng không biết truyền thừa tộc Cổ Thần chúng ta bắt nguồn từ đâu. Nếu có thể biết rõ, có lẽ sẽ hiểu được nguyên nhân."
"Nói tóm lại, tộc Cổ Thần các ngươi rất xui xẻo." Tiêu Thiên bỗng nhiên khoanh tay, cất cao giọng: "Tộc các ngươi được cái danh trấn thủ, thật ra là bị trấn áp."