Vừa dứt lời, Đế Do Tâm liền vươn tay ra, tiếp xúc với khoảng không phía trước.
Keng!
Trước ánh mắt kinh hãi của bao nhiêu người, chiếc rìu thần chiến đấu oai phong bị trấn áp một cách dễ dàng như vậy.
Đế Do Tâm cầm chiếc rìu khổng lồ đã bị chặt xuống, nhếch miệng cười: “Ngươi cho rằng thủ đoạn nhỏ này, thật sự có thể làm gì được ta sao?”
“Hay là nói, các ngươi nghĩ rằng dùng bản thân làm mồi nhử là kế hoạch vô cùng hoàn hảo, ta sẽ không phát hiện được.”
Khi nghe những lời này của Đế Do Tâm, một đám thần tộc Vạn Vật trên chiến hạm đều đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi.
Còn sắc mặt của đội trưởng dẫn đầu trông rất khó coi.
Bị phát hiện rồi ư!
“Các ngươi chia quân làm năm nhóm, bay các hướng khác nhau, hòng mật báo.”
“Nhưng trên thực tế, chúng đều là mồi nhử, hạm đội chiến hạm thật sự báo tin đang ở gần các ngươi, bọn họ chỉ lợi dụng thần trận đi trong bóng tối mà thôi.”
“Bề ngoài, các ngươi hoàn thành nhiệm vụ là tốt nhất, nhưng thực tế, nhiệm vụ chân chính là đảm bảo cho hạm đội trong bóng tối kia tìm tới chỗ tướng quân Đế Tân Lộ của các ngươi, đúng không?”
Đế Do Tâm nói đến đây, nhịn không được mà bật cười lớn và bắt đầu vỗ tay.
Bộp! Bộp! Bộp!
“Đến đây nào các đệ tử tốt của ta, hãy để cho bọn họ mở mang kiến thức khi nhìn thấy các ngươi thành công tu hành trong khoảng thời gian này đi! Đế Do Tâm lộ vẻ dữ tợn trên khuôn mặt.
Hắn có thể cảm nhận được sự đao động và âm thanh lạo xạo phát ra từ phía sau lưng hắn.
Rõ ràng đó là mảnh vỡ chiến hạm do đồ đệ của hắn đánh vỡ.
Ngay lúc này, Đế Do Tâm có thể nhìn thấy tướng sĩ thần quân trên chiến hạm đối diện, ai nấy đều mang ánh mắt hoảng sợ.
Thậm chí có người còn cởi mũ giáp của mình xuống, run rẩy nhìn ra phía sau mình, như thể thấy quỷ vậy.
Chờ một chút!
Đế Do Tâm cau mày, hắn cảm thấy vẻ mặt của những tướng sĩ thần quân này không ổn.
Mưu kế bị vạch trần, kinh ngạc là điều đương nhiên, nhiều hơn nữa không phải là cảm thấy ảo não, phẫn nộ hay cảm xúc gì đó tương tự à.
Biểu cảm chấn kinh kia là có ý gì?
Trong lúc Đế Do Tâm đang suy nghĩ, hắn chậm rãi quay người lại và nhìn phía sau.
Khi hắn nhìn rõ phía sau, mặt hắn lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Không khác gì đám tướng sĩ thần quân kia, như thể nhìn thấy quỷ vậy.
Khiếp sợ không gì sánh nổi.
Lông mày Đế Do Tâm run tun, nhìn vị trí ở phía sau.
Nơi đó vốn không có ai nhưng không biết từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện một nam tử Nhân tộc, khoác lên người vương bào lộng lẫy, đứng lơ lửng giữa không trung.
Toàn thân không có chút dao động linh khí nào, không khác gì một người bình thường.
Đối phương ngậm một que tăm trong miệng, tay vác một thanh trường thương dài.
Đế Do Tâm vô cùng quen thuộc với thanh trường thương này.
Bởi vì thanh trường thương thần văn này có tên là ‘Thuấn Chi Cực’, do hắn đích thân luyện chế và truyền cho con trai của mình.
Con trai của hắn chính là người phụ trách dẫn đội truy bắt những kẻ đào ngũ trong thần quân lần này.
Nhưng hiện tại, thanh trường thương này đã rơi vào tay Tiêu Thiên, trên đó xuyên rất nhiều thi thể.
Mỗi thi thể đều là thần tộc Vạn Vật, đầu tiên là con trai hắn, kế tiếp là thủ hạ của hắn.
Trông giống như xiên thịt vậy.
“Ngươi…ngươi…” Đế Do Tâm trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên.
Lúc đầu, hắn rất sốc, sau đó nhìn thấy con trai mình bị Tiêu Thiên treo lủng lẳng, lắc lư theo gió.
Nội tâm hắn dâng lên tia bi thương và phẫn nộ!
Thần quân thần tộc Vạn Vật trên chiến hạm đều sửng sốt khi nhìn thấy cảnh này, sau đó trên mặt bọn họ lộ ra vẻ vui mừng.
Mặc kệ Tiêu Thiên vừa đột ngột xuất hiện có lai lịch gì.
Nhưng nhìn những thi thể bị xiên trên thần thương mà đối phương đang vác, đã nói cho bọn họ.
Là bạn chứ không phải địch!
Hơn nữa, đối phương đã giết tay sai mà Đế Do Tâm hay nhắc tới, người mà lúc trước đi ngăn cản bọn họ âm thầm mật báo cho tướng quân.
Chỉ cần đảm bảo kế hoạch thành công là được, nói không chừng bọn họ còn có thể sống sót.
“Đừng vui mừng quá sớm!” So với những tướng sĩ thần quân khác, đội trưởng dẫn đầu nghiêm sắc mặt: “Cho dù đối phương ra tay nhưng chưa chắc là vì chúng ta.”
“Lỡ như đối phương vốn là kẻ địch của thần tộc Vạn Vật chúng ta thì sao?”
Lời này của đội trưởng dẫn đầu khiến các thần tộc Vạn Vật khác trên chiến hạm như tỉnh giấc trong cơn mơ.
Vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng, nhìn về phía giữa không trung.
Ngay lúc này.
Giữa không trung, Đế Do Tâm tràn ngập lửa giận, chất vấn: “Ngươi…”
“Ngươi cùng một bọn với đám người này ư?” Tiêu Thiên vác thần thương, vừa nhìn Đế Do Tâm vừa nói.
Đế Do Tâm nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi giết con trai ta…”
“Thì ra là con trai ngươi!” Tiêu Thiên lần nữa thô lỗ ngắt lời Đế Do Tâm, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Không dạy con là lỗi của người làm cha, nói ra thì ngươi nên cảm ơn ta nữa đó!”