Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 764 - Chương 764. Một Lời Không Hợp Thì Đánh Thôi

Chương 764. Một lời không hợp thì đánh thôi Chương 764. Một lời không hợp thì đánh thôi

"Ở đây, quy củ của Đế vực mới là quy củ."

"Tiêu công tử đã từng nói một câu khiến bổn đế rất thích."

"Đối xử mọi người, với mọi chuyện thì phải biết khoan dung, phải có lòng lương thiện."

"Nhưng nếu đối phương không nhìn được lòng tốt, ngược lại muốn ức hiếp ngươi… Vậy chính là tội nhân."

Keng!

Trong tay Long Khâu Bạch Thanh bất chợt xuất hiện một thanh trường thương, khắp thân thương đều có sấm sét trắng sáng ánh kim quấn quanh.

"Tội nhân phạm phải sai lầm lớn thì nên tiễn bọn hắn lên đường, kiếp sau lại làm người tốt."

Long Khâu Bạch Thanh nói đến đây thì chiến ý đã dâng trào. Nàng nhìn chằm chằm cung điện Thanh Thiên ngoài trận pháp.

"Tất cả mọi người nghe lệnh, nếu đối phương dám vượt quan…"

Giờ này khắc này, cơ thể nhỏ nhắn, xinh xắn kia lộ ra ý chí Đế Hoàng, hóa thành bạch long sấm sét bay lên.

Tóc bạc bay múa, sừng rồng lấp lóe tia điện.

Sâu trong đồng tử màu vàng cũng chớp nhoáng tia sét.

Chiến ý vọt thẳng lên không trung.

Lúc này, nàng như quay đã về chiến trường hư không, lĩnh quân chém giết.

Thống lĩnh một phương!

Long Khâu Bạch Thanh mấp máy môi, lời nói ra lại túc mục đầy sát ý: "Giết không tha!"

Trong giới quan.

Tướng sĩ trấn thủ như bị lời này của Long Khâu Bạch Thanh nhen lửa tỉnh lại, đám lính lão làng và lính già hừng hực chiến ý.

Thần văn trên giáp toàn thân lấp lánh, linh khí dao động.

"Kẻ xâm phạm biên giới, giết!"

Chúng tướng sĩ cầm binh khí trong tay, linh khí tụ lại. Bọn họ gầm nhẹ, ánh mắt sắc bén.

"Long Khâu Bạch Thanh, ngươi thật to gan!" Trương Bằng Vân tái mặt nhìn Long Khâu Bạch Thanh cứng rắn trước mặt, vô cùng giật mình.

Nhóc ranh này điên rồi à? Vừa lên đã đòi giết?

Nhưng ông ta rất tự tin, cung điện Thanh Thiên của mình không phải để không.

"Phụ thân, nàng ta không dám động thủ đâu." Nhi tử Trương Bằng Vân là Trương Phùng đứng cạnh nói chắc như đinh đóng cột.

Long Khâu Bạch Thanh sao có thể không biết rõ thực lực của bọn họ, nàng lấy đâu lá gan dám đọ sức với bọn hắn?

Mà cô nàng ngu ngốc này có biết động thủ với trưởng lão thuộc hội trưởng lão của liên minh bách tộc có ý nghĩa gì không thế?

Một khi xảy ra chuyện gì thật, nàng ta gánh trách nhiệm được à?

Vù!

Đúng lúc này, giới quan Đế vực đóng lại, trận pháp bảo vệ chợt bắn ra uy năng.

Thần Văn lấp lóe ngay chính giữa thoáng cái đã hóa thành kim quang bao phủ tới, bao lấy cả cung điện Thanh Thiên.

Không chỉ có vậy, trên người tướng sĩ trấn thủ giới quan cũng lấp lánh ánh vàng, uy năng tăng lên rất nhiều.

"Tụ!" Lúc này lại có một giọng nói vang lên.

Thần tộc Linh Năng xuất hiện trong giới quan từ bao giờ không rõ, đều bắt đầu điều động linh khí trong thiên tới.

Linh khí kia thoáng chốc tràn vào áo giáp trên người các tướng sĩ và binh khí họ cầm.

Khôi giáp và binh khí của bọn họ lập tức tràn đầy linh khí, lóe ra tia sáng nhạt, chói đến lóa mắt.

"Ra tay!" Long Khâu Bạch Thanh chợt lên tiếng, nắm trường thương đi đầu làm gương, xông lên giết ra ngoài.

Phía sau, Thần tộc Vạn Vật tọa trấn Thần trận vừa lâm thời khởi động, tăng thêm lực lượng trên người Long Khâu Bạch Thanh.

Long Khâu Bạch Thanh đứng dưới kim quang, nắm trường thương dẫn theo ánh chớp giết thẳng vào cung điện Thanh Thiên.

Ý chí Đế Hoàng của nàng hóa thành Thánh Long Lôi Đình ngửa đầu gầm thét.

Ngay khi bắt đầu chém giết, nàng đã đâm một thương ra ngoài.

Sấm chớp hóa thành chiến thương cắt ngang hư không tối đen, lăng không bay tới, trúng ngay chính giữa một chiếc thuyền hư không.

Thương sấm sét uy năng bá đạo nháy mắt đã xuyên thủng thuyền hư không nọ.

Thuyền hư không bị đánh thủng không duy trì trận pháp nổi nữa, linh khí bên trong rối loạn, cuối cùng nổ tung.

Trương Phùng trừng lớn hai mắt, không dám tin tưởng.

Chuyện gì vừa xảy ra, ông ta vừa dứt lời, đang yên đang lành sao lại đánh nhau rồi.

"Long Khâu Bạch Thanh! Ngươi muốn làm gì hả? Ngươi muốn phản bội liên minh bách tộc, trở thành kẻ địch của toàn bộ chư thiên vạn giới à?" Trương Bằng Vân vừa sợ vừa giận.

Long Khâu Bạch Thanh nói đánh là đánh, không báo trước cho người ta chuẩn bị tinh thần gì cả.

Ông ta vô ý thức quy chụp sai lầm, đổ hết lên đầu Long Khâu Bạch Thanh.

Chỉ cần há miệng là ông ta lại dùng ngôn ngữ chèn ép người.

"Trương Bằng Vân, bổn đế nói rồi. Ngươi không lùi chính là khiêu khích, phải đánh." Long Khâu Bạch Thanh nắm trường thương, vừa phất tay là quân sĩ trấn thủ giới quan xông lên tấn công.

Nàng nhấc trường thương sấm chớp lên, dùng mũi thương chỉ thẳng Trương Bằng đối diện: "Trên chiến trường phải biết tiên hạ thủ vi cường. Chẳng lẽ ngươi còn chờ kẻ địch thông báo với ngươi rằng mình sắp tấn công?"

Từ đầu tới cuối, mặt mày Long Khâu Bạch Thanh vẫn cứ lạnh tanh, giọng hờ hững, cứ như đứng ở góc độ người xem trần thuật lại mọi chuyện.

Rầm!

Long Khâu Bạch Thanh nói xong, ánh sáng vàng đang dần bao phủ lại bùng nổ trọng lượng, nghiền ép mà xuống.

Trên cung điện Thanh Thiên, ánh sáng xanh da trời mông lung thoáng cái bị áp chế, cũng xuất hiện trạng thái tan rã, vỡ vụn.

Bình Luận (0)
Comment