“Đây... đây là chuyện gì vậy?” Trương Bằng Vân hít sâu một hơi, vô cùng chấn động.
Ông cảm giác một loại xúc động không thể hiểu được, dâng lên từ lòng bàn chân lên, xông thẳng đỉnh đầu khiến da đầu tê dại.
Nơi này, vậy mà lại là sơn vực Huyền Phú sao?
Ông vốn suy đoán, bên trong sơn vực Huyền Phú không đơn giản, có bí mật lớn, kỳ ngộ.
Kết quả, vừa mới tiến vào đã bị trước mắt chấn động, nói không ra lời.
“Huynh đệ, đây là lần đầu tiên ngươi đến Đế vực à?” Bên cạnh, một giọng nói vang lên, khiến Trương Bằng Vân đang thất thần tỉnh táo lại.
Ông quay đầu, phát hiện trên thuyền Hư Không không lớn lắm bên cạnh, có người đang nói chuyện với mình.
Trương Bằng Vân nhìn đối phương, vội vàng gật đầu: “Vị huynh đệ này, tiểu đệ đúng là lần đầu đến đây.”
“Ha ha ha, nếu như lần đầu đến đây, đến thẳng hoàng triều Đại Viêm trong Liên minh Nữ Đế là tốt nhất.” Người này mở miệng, chỉ vào hướng bên kia: “Môi trường chỗ đó tốt nhất, quy củ cũng hoàn thiện nhất.”
“Sách giới quan đưa cho ngươi, nhớ phải học thuộc lòng.”
Trương Bằng Vân nghe thấy đối phương nhắc nhở, lần nữa chắp tay cảm tạ: “Đa tạ huynh đài nhắc nhở, không biết còn có cái gì đặc biệt cần chú ý nơi, chẳng hạn như nơi nào có thể đến, nơi nào không thể đến...”
“Lần đầu tiên tiểu đệ đến đây, chỉ sợ phạm vào kiêng kị”.
Đây chính là tâm tư nhỏ nhặt của Trương Bằng Vân, địa giới như thế, nơi tốt bí ẩn, tất nhiên phải bị phong tỏa không thể tùy tiện đến gần.
Thông qua cách hỏi bóng nói gió như vậy, vừa hay có thể biết chút tình báo.
“Nơi không thể đi chắc chắn là trại chăn nuôi Thanh Viêm, đây chính là bảo địa của Thiên Tôn Chí Thiện bám váy, Tiêu thân vương Tiêu đại nhân của hội Mềm chúng ta, nhưng mà ta nghĩ chắc ngươi cũng sẽ không đến đó, nếu không thì chẳng khác gì tìm chết.”
“Còn có một điểm, nhớ kỹ không nên trêu chọc hội Mềm!”
“Nhất định phải có suy nghĩ lương thiện, không được phạm sai lầm.”
“Nhưng đối với những người thành thật như chúng ta, nơi này chính là nơi đến tuyệt vời nhất, không cần lo lắng gì cả.”
Nam nhân nói xong thì phất tay với Trương Bằng Vân, sau khi tạm biệt lẫn nhau, thì hắn đi về một hướng khác.
Nơi đó, chính là tinh cầu mới, lần này hắn đến đó để xem thử, bên kia có đặc sản gì mới, có thể buôn bán lại được không.
“Đưa mắt nhìn đối phương rời đi, Trương Bằng Vân xoay người, khống chế thuyền Hư Không dùng để ngụy trang của mình, đi về phía Liên minh Nữ Đế.
Chính là khu vực hoàng triều Đại Viêm trong miệng đối phương.
Khi ông dần dần đến gần, có thể phát hiện trên bầu trời lục địa khổng lồ không trọn vẹn kia, có thành trì cung điện được xây dựng trên không, dựa vào lục địa lơ lửng để tồn tại.
Những người đến từ ngoại giới như bọn họ, cần phải để lại phương tiện phi hành trong hư không ở đây, hoặc là phong tồn trong không gian trữ vật , không thể dùng khi không được cho phép.
Sau đó bọn họ phải theo trận pháp truyền tống trên lục địa lơ lửng này, tiến vào phía dưới lãnh thổ hoàng triều Đại Viêm.
“Trận pháp truyền tống, vậy mà lại là trận pháp truyền tống hàng thật giá thật, nhìn dáng vẻ này, vậy mà lại là mới tinh!”
“Di tích được phát hiện trong sơn vực Huyền Phú, lại cao minh như vậy, ngay cả phương thức xây dựng trận pháp truyền tống cũng có sao!”
Trương Bằng Vân nhìn trận pháp truyền tống, đôi mắt trợn tròn.
Bây giờ, hầu hết trận pháp truyền tống của chư thiên vạn giới đều được khai quật từ di tích cổ, bọn họ hoàn toàn không biết cách tự xây chúng.
Đột phá lớn nhất trước mắt, chính là sử dụng trận pháp truyền tống, vật tinh môn bị hư hỏng trong di tích cổ, tự mình tiến mình sửa chữa và cải tạo, để nó khôi phục năng lực vốn có.
Nhưng Đế vực Liên minh Nữ Đế,trận pháp truyền tống trước mắt, lại là tự mình chế tạo.
Nếu tin tức như thế truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ chư thiên vạn giới bùng nổ, khiến các bên trước sau đến cướp đoạt.
“Bình tĩnh, bình tĩnh hơn nữa, lỡ như sơn vực Huyền Phú này có kỹ thuật sửa chữa phục hồi lợi hại hơn nữa thì sao?” Trương Bằng Vân dựa theo quy củ, đỗ thuyền Hư Không của mình lại, sau đó bước vào bên trong trận pháp truyền tống.
Trong lòng, lại không ngừng nói chuyện với chính mình.
Ầm!
Âm thanh rung động vang lên, dao động đến từ không gian bao phủ toàn thân ông, đưa ông đi.
Khác với cảm giác trải nghiệm trận pháp truyền tống lúc trước, Trương Bằng Vân không có cảm giác cả người vặn vẹo, cũng không buồn nôn.
Chỉ đơn thuần là có chút đầu nặng chân nhẹ, sau đó ông đã đi đến một nơi điện đường rộng lớn.
Nơi này, những người khác đã sớm quen thuộc, sau khi đáp đất liền đi ra ngoài.
Trương Bằng Vân tò mò quan sát bốn phía, đi theo bọn họ ra khỏi cung điện.
Vừa ra ngoài, linh khí thuần khiết nồng đậm đập vào mặt khiến ông bị sặc ho khan.
Trương Bằng Vân khó chịu khi bị sặc, những người cùng bước từ đại điện ra đều cười khúc khích.
“Lần đầu đến đây ai cũng như vậy, quen rồi là ổn.”