Tử Đông Lai không lên tiếng, ông chỉ lặng lẽ nhìn Tiêu Thiên trước mặt, hàng lông mày nhẹ nhàng run lên.
Ông không cách nào hiểu được tinh thể nứt ra nổ tung, sao đối phương lại hợp lại được.
Đặc biệt là sau cùng, lúc tinh thể hoàn toàn nứt toác, mặt ngoài còn là sát khí lớn nhất.
Kết quả lại bị đối phương trời ngẫu nhiên ngăn cản lại, thậm chí là lần nữa hợp lại.
Tử Đông Lai không khỏi cảm thấy có một luồng khí lạnh, truyền đến sống lưng từ lòng bàn chân.
Nam nhân trẻ tuổi trước mặt quả thật là quái vật, trên dưới toàn thân không có chút nhược điểm nào cả.
Không chê vào đâu được.
Mạnh mẽ đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng!
Không chỉ có Tử Đông Lai, mà Trương Bằng Vân bên cạnh cũng có vẻ mặt tuyệt vọng nhìn sang bên này, cũng dùng biểu cảm như nhìn quái vật nhìn qua đây.
Trong lòng ông đã hiện lên suy nghĩ không cách nào phản kháng.
Thậm chí còn không có suy nghĩ chạy trốn.
Bản thân còn kế hoạch, xem có thể tìm cơ hội chạy thoát trong quá trình song phương chém giết lẫn nhau hay không.
Kết quả thì sao?
Hoàn toàn không có quá trình chém giết gì cả, từ đầu tới cuối chính là nhân vật đáng sợ ẩn giấu nhiều năm là Tử Đông Lai, cứ như một đứa trẻ ở trước mặt của Tiêu Thiên.
Không hề có sức chống cự.
Sau khi nổ tung, thậm chí sinh ra tinh thể khủng bố có sức mạnh xé rách không gian, đều có thể bị nam nhân trước mắt nắn lại.
Trương Bằng Vân không chút nghi ngờ, đợi đến khi bản thân cho nổ đại điện Thanh Thiên, chỉ sợ cũng là chuyện vô bổ.
Thậm chí, làm nổ thế giới Thanh Thiên, chỉ sợ đều không làm nên chuyện gì.
"Đầu hàng đi, phản kháng cũng chỉ có con đường chết." Trương Bằng Vân thở dài, trực tiếp quỳ xuống tại chỗ, cúi đầu xuống, không nói thêm gì.
Trương Phùng bên cạnh nhìn hành động của phụ thân, sau khi im lặng, cũng là quỳ xuống.
"Quỳ xuống làm gì, chúng ta là hậu duệ Nhân Hoàng, đây là Đại Viêm đế Lưu Mẫn Sinh, được xem là người của chúng ta, lẽ nào hắn còn ra tay được với chúng ta ư?" Tử Trận Sơn nhìn thấy hành động của con rể thì không khỏi mở miệng, không chịu quỳ xuống.
Thái Dĩnh Ngộ ở bên cạnh cũng gật đầu theo, tán thành suy nghĩ của trượng phu mình, trái lại cho rằng con rể Trương Bằng Vân trực tiếp quỳ xuống là quá yếu nhớt.
Bà hận rèn sắt không thành thép: "Ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng lão liên minh bách tộc, thân phận như vậy."
"Cho dù nam nhân trẻ tuổi đó có lợi hại hơn nữa, lẽ nào dám đối địch với liên minh bách tộc?"
Khóe miệng của Trương Bằng Vân hơi co giật, nhìn nhạc phụ nhạc mẫu của mình, hận không thể đánh chết hai người này tại chỗ.
Bịch!
Chính ngay lúc này, vai của Tử Trận Sơn và Thái Dĩnh Ngộ chợt bị người ta ấn mạnh xuống, quỳ trên mặt đất.
Nhìn kỹ lại thì phát hiện người ấn chặt hai người họ không phải là ai khác, mà là Tử Như Ảnh.
Bà làm hết mọi chuyện, cũng quỳ xuống theo, hơn nữa còn trừng phụ mẫu của mình: "Nơi này vắng tanh, với năng lực của nam tử trẻ tuổi, cho dù là giết bọn ta thì như thế nào?"
"Gia gia bị chiếm cứ thân thể, phản bội Tàng Linh là sự thật, đối phương cũng đối đãi chúng ta như phản đồ, chúng ta có thể nói rõ ràng à?"
"Huống hồ, minh chủ của liên minh bách tộc không phải là người chung đường với chúng ta, cha, nương, hai người thật sự muốn tìm chết à!"
Tử Như Ảnh thấp giọng nói xong, sắc mặt phẫn nộ, giọng điệu không hài lòng.
Hôm nay, tình thế rõ như vậy, sao cha nương của mình hoàn toàn không nhìn rõ chứ.
Hiện tại, cuối cùng bà cũng hiểu cho trượng phu của mình.
Thậm chí còn có chút bội phục trượng phu, những năm gần đây ông làm được như thế nào.
"Xem kịch vui xong rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi." Phía bên kia, Chung Dương Minh chợt lên tiếng, nhìn lại xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Thiên: "Tiêu đại nhân, làm phiền ngài áp giải đám người này."
"Không thành vấn đề, chuyện này rất dễ giải quyết!" Tiêu Thiên nói xong, nhìn về phía Long Khâu Đạo: "Còn có hàng tồn không?"
"Mảnh vỡ thế giới đã được ngài dung nhập vào trong Đế vực, không còn nữa." Long Khâu Đạo lắc đầu, đồng thời nghiêng đầu nhìn về cách đó không xa: "Nhớ không nhầm thì hình như bên đó còn có hai mảnh vỡ thế giới lơ lửng."
Tiêu Thiên gật đầu, rồi nhìn về phía mọi người: "Các ngươi không cần di chuyển ở nơi này, ta sẽ quay về nhanh thôi."
Vút!
Sau khi ông nói xong, chợt bắn ra ngoài, bay về phía cách đó không xa.
Cho dù ông rời đi, Tử Đông Lai bọn họ cũng không dám nhúc nhích.
Không bao lâu sau, bọn họ đã thấy Tiêu Thiên trở về.
Chỉ là Tử Đông Lai, còn có đám người Trương Bằng Vân, lần nữa hít vào một hơi khí lạnh.
Cho dù là cặp phu thê Tử Trận Sơn và Thái Dĩnh Ngộ, cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho rung động không thốt nên lời.
Bọn họ trừng mắt nhìn Tiêu Thiên mang theo mảnh vỡ thế giới tiến gần phía bên này.
Mà mảnh vỡ thế giới có màn chắn thế giới đang từ từ thu nhỏ lại trong quá trình hai tay Tiêu Thiên không ngừng xoa nắn.
Cho đến sau khi trở thành một hình cầu to bằng nắm tay, lúc này mới dừng động tác lại, nắm nhẹ nhàng.