Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 806 - Chương 806. Vực Trấn Thủ Thứ Một Trăm Năm Mươi Chín.

Chương 806. Vực trấn thủ thứ một trăm năm mươi chín. Chương 806. Vực trấn thủ thứ một trăm năm mươi chín.

Lúc nãy không phải nàng đang cãi vã với Tô Mộng Ly sao, lại còn có thể phát hiện vẻ mặt mình có chút thay đổi?

Ngươi là ma quỷ phải không.

“Xem ra, Trương trưởng lão còn ẩn giấu sâu hơn những gì bổn minh chủ đã nghĩ.” Phía bên kia trận pháp truyền tin, sau khi Tô Mộng Ly giật mình, nàng vô cùng hứng thú nhìn sang.

“Căn cứ vào tình hình, số tài nguyên Trương trưởng lão âm thầm tích trữ, phần lớn đều là linh khoáng kim loại, tài liệu đan được các lại, xem ra loại tài nguyên này rất khan hiếm ở vực trấn thủ của các ngươi.”

“Nếu không biết một vài tình báo của vực trấn thủ, bổn minh chủ còn cho rằng ngươi lấy việc công làm việc tư.”

“Nhưng trước mắt xem ra, nếu số tài nguyên ngươi lấy đi được dùng ở nơi thích hợp, xem như là vì chư thiên vạn giới.”

Tô Mộng Ly vừa nói, vừa nhìn Trương Bằng Vân: “Thật đáng tiếc, bây giờ ngươi không ẩn giấu được nữa rồi, ai bảo người ta lợi hại như vậy chứ.”

Nói đến đây, Tô Mộng Ly nghiêng đầu nhìn Tử Nhược Yên, chớp mắt.

“Lợi hại thì không dám nhận, chỉ là quan sát cẩn thận một chút mà thôi, không đáng nhắc đến.” Tử Nhược Yên lạnh nhạt mở miệng: “So với ngài chưởng quản liên minh bách tộc, chấp chưởng yêu tộc, còn kém xa lắm.”

Sắc mặt Tô Mộng Ly vẫn dịu dàng, nàng gật đầu: “Danh không xứng với thực mà thôi, một trận phê bình của ngài thật khiến người khác tỉnh ngộ, khiến người khác muốn suy ngẫm lại kỹ càng mới đúng.”

“Tô minh chủ nói quá lời, không phải trẫm đang dạy ngươi làm việc đâu.” Sắc mặt Tử Nhược Yên trịnh trọng, khẽ ra hiệu với đối phương: “Chỉ là trao đổi mà thôi, không thể nói là suy ngẫm lại gì cả.”

“Nào phải nào phải, không suy ngẫm lại, chẳng phải cuộc trao đổi này vô dụng sao?

“Lời này nói giống như trẫm đang ức hiếp ngươi vậy.”

“Ngài hiểu lầm rồi, chúng ta một khoảng xa như vậy, ai có thể ức hiếp ai chứ?”

Tử Nhược Yên và Tô Mộng Ly bên này, đó là ngươi một lời ta một câu.

Giọng nói càng ngày càng ôn hòa, lời nói cũng càng nói càng dễ nghe.

Một người nói chuyện đường đường chính chính, người còn lại thì tinh tế hiền hòa.

Cũng khiến bầu không khí nơi này càng thêm nghiêm túc, mùi khói thuốc súng bay khắp nơi, khiến Lạc Nữ Ái nghe đến mức nhức đầu.

“Thật là phiền phức, bọn họ thế này thật đúng là kỳ cục.” Lạc Nữ Ái nhìn Long Khâu Bạch Thanh bên cạnh lẩm bẩm, vừa giơ tay về phía bao giấy dầu đột nhiên xuất hiện trong tay đối phương.

Bốp!

Long Khâu Bạch Thanh hất tay Lạc Nữ Ái rồi lấy một bao giấy dầu nhỏ đựng thịt khô ra đưa cho đối phương.

“Thế này khá tốt, dù sao cũng tốt hơn sau khi ngươi và Tử Nhược Yên uống rượu lại hưng phấn đánh nhau không ngừng nhiều lắm.” Long Khâu Bạch Thanh nhai thịt khô, vừa nói: “Ít nhất, sẽ không vô tình đánh vỡ thứ gì đó.”

“Các nàng cứ như vậy, người khác nghe thôi cũng đau đầu, lúc trước ngươi và nàng cũng như vậy à?” Lạc Nữ Ái vừa nói, nàng vẫn đưa tay thử lén lút trộm thịt khô của Long Khâu Bạch Thanh, lại bị đối phương linh nhanh nhẹn né tránh.

Long Khâu Bạch Thanh nuốt miếng thịt khô trong miệng xuống: “Ta không để ý đến nàng, thời gian lâu nàng liền cảm thấy không thú vị, cho nên không quấy rầy ta nữa.”

“Còn nữa, ta đã cho ngươi một bao rồi mà, tại sao còn muốn lấy phần của ta nữa?”

Lạc Nữ Ái cắn môi, khẽ cười mở miệng nói: “Cũng không biết tại sao, bao lấy từ chỗ ngươi thơm hơn chút.”

Long Khâu Bạch Thanh: “…”

Đúng như Tử Nhược Yên đã nói, người trước mặt rất ấu trĩ.

Ngay trong lúc hai vị nữ đế tranh phong, Trương Bằng Vân đã cất bước đi đến bên cạnh Tiêu Thiên.

“Xin hỏi Tiêu đại nhân, tình báo về vực trấn thủ của các ngài đến từ đâu vậy?” Vẻ mặt Trương Bằng Vân nghiêm túc, ông chắp tay nhìn Tiêu Thiên hỏi, vô cùng cung kính.

Thái độ của hắn, xem như hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn.

Thê tử Tử Như Ảnh và nhi tử Trương Phùng ở bên cạnh ông, cũng không cảm thấy khinh thường ông, mà còn cảm thấy đương nhiên.

Thậm chí lúc Tiêu Thiên nhìn qua, mẫu tử hai người cũng khom người hành lễ theo trượng phu, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương.

Không làm gì được.

Quái vật trước mắt này, thực lực nghịch thiên vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Quy tắc thiên địa của nô ấn, cũng có thể tùy hứng thay đổi.

Muốn chết cũng không thể!

Về phần Tử Trận Sơn, lúc trước ông kiêu bao nhiêu thì hôm nay ông hèn mọn bấy nhiêu, trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, cũng không đứng dậy nổi.

“Bởi vì ta từng đi rồi mà.” Tiêu Thiên tùy ý trả lời.

Từng đi rồi!

Trương Bằng Vân hơi giật mình, ông vốn tưởng rằng những tình báo về vực trấn thủ mà đối phương biết, chính là lấy được từ những nguồn ông không biết đến.

Ông thật sự không ngờ rằng, hắn lại từng đi rồi?

Không thể nào, vực trấn thủ đều nằm ở tuyệt địa như khu vực tử vong, hiểm cảnh tử vong, bí cảnh tử vong...

Lúc nghĩ đến nơi này, Trương Bằng Vân đột nhiên giật mình.

Ồ...

Vị trước mắt này, hình như hắn đi đường tắt tiện thể vượt qua biển sấm hư không.

Bình Luận (0)
Comment