Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 829 - Chương 829: Sao Lại Không Thấy Người Nữa (2)

Chương 829: Sao lại không thấy người nữa (2) Chương 829: Sao lại không thấy người nữa (2)Chương 829: Sao lại không thấy người nữa (2)

Chương 829: Sao lại không thấy người nữa (2)

"Hết sức xin lỗi, con trai ta làm tôi tớ cho nhà người ta, thật ra là đang trèo cao đó."

Đùa thôi, lúc trước Trương Bằng Vân phạm sai và rơi vào tay người ta, ông không còn lời nào để nói.

Không dễ gì bây giờ mới có cơ hội sống, đâu thể vì một vài hiểu lầm mà chặt đứt đường sống của ông được.

Cho nên, Trương Bằng Vân lập tức giải thích chỉ tiết tình hình của Tiêu Thiên và những người khác cho phụ thân ông.

Đặc biệt là chuyện tảng băng do Thánh Long thủ hộ.

Sau khi xác nhận tính chân thực về chuyện này từ con trai mình, thái độ đối đãi của Trương Du Viễn đối với đám người Tiêu Thiên đã triệt để thay đổi.

Bản thân một lòng một dạ nghĩ đến chuyện chủ động làm tôi tớ, có phải có chút mất mặt không?

Phải làm như thế nào mới có thể trở thành thành viên của bên kia một cách ít gây khó chịu nhất?

Hoặc là nói, làm thế nào để gia nhập phe đối phương mà không khiến bọn họ có phản cảm?

Đây chính là những điều mà Trương Du Viễn đang nghĩ tới.

Về phần tức giận ư.

Điều đó tuyệt đối không có khả năng.

"Ngài hẳn đã từng nghe nói đến biện pháp lấy độc trị độc.' Thống lĩnh đang bị áp chế, lên tiếng lần nữa, ngoan ngoãn chịu thua.

"Hiện tại bên trong vực trấn thủ đúng là đã ổn định, tuy biểu hiện bên ngoài trông có vẻ như có tổn hại nhưng đó chỉ là tạm thời."

"Có câu nói không phá thì không xây được, muốn củng cố trận pháp vực trấn thủ, ngăn cản sự ăn mòn của bên phía Tàng Vũ, nhất định phải đưa ra một quyết định đánh đổi."

Cuối cùng, thống lĩnh này cũng ngoan ngoãn đưa ra câu trả lời.

Trên trán mồ hôi đã lấm tấm, toàn thân khẽ run lên.

Hắn lo lắng nếu cứ chống cự mà không trả lời, chỉ sợ bản thân sẽ không có đường trở vê.

Tử Nhược Yên không nói nữa, yên lặng nhìn về phía thống lĩnh.

Cho dù không nói tiếng nào nhưng uy áp nặng nề tràn ngập trên người nàng vẫn cực kỳ khủng bố.

Khoảnh khắc tiếp theo, khí tức của Tử Nhược Yên đã bị tiêu trừ.

"Chuyển lời đến bệ hạ của ngươi, tram chấp nhận lời tạ lỗi của hắn." Trong nháy mắt, khí tức của Tử Nhược Yên biến mất, nàng chậm rãi lên tiếng.

Nói xong, nàng tiện tay ném ra một con ấn lớn qua cho hắn.

Tên thống lĩnh nhìn đồ vật bị ném tới trước mặt mình thì vô thức đưa tay ra đón lấy.

Hắn cúi đầu xem xét thì nhận ra đồ vật trong lòng bàn tay mình, biểu cảm ngơ ra.

Ấn Nhân hoàng.

Lúc trước, bệ hạ đã sử dụng ấn Nhân hoàng để đánh đối phương, kết quả lại bị người ta đoạt mất. Bây giờ, đối phương lại trả vật ve cho chủ?

"Trẫm không thích dùng đồ của người khác, bẩn." Tử Nhược Yên tỏ ý khinh thường, nhìn tên thống lĩnh còn quỳ trên mặt đất: "Sao, ngươi vẫn còn ở đây à."

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn trẫm đích thân mời ngươi ra ngoài ư?"

Nghe Tử Nhược Yên nói vậy, tên thống lĩnh cắn chặt răng, kìm nén cơn lửa giận trong lòng, hắn cảm thấy chuyến này tới rất mất mặt.

Nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng, cầm lấy ấn Nhân hoàng và hành lễ cảm tạ xong, lập tức quay người rời đi.

Nhưng khi hắn cầm ấn Nhân hoàng đi, biểu cảm rất u ám.

Trải nghiệm và kết quả của chuyến thăm này thật là tồi tệ.

Không lâu sau, đợi đến khi thân hình của thống lĩnh biến mất.

Trương Bằng Vân lại lên tiếng, chắp tay về phía Tiêu Thiên và Tử Nhược Yên: "Không thể tin vào lời hắn, loại tình huống lấy độc trị độc, phá đi rồi xây lại này, căn bản không có căn cứ, đơn giản là vô dụng."

"Đừng nóng vội như thế, đương nhiên trẫm biết điều đó vô dụng." Tử Nhược Yên chậm rãi lên tiếng, ra hiệu đối phương bình tĩnh lại.

"Những gì hắn vừa nói, chẳng qua chỉ là nói xằng bậy, một lý do thoái thác đã được bọn họ chuẩn bị từ trước."

"Chắc chắn bọn họ có mưu đồ khác nữa, trước tiên đừng quá hấp tấp, cẩn thận thám thính rõ ràng đã rồi tính tiếp." Tử Nhược Yên lẩm bẩm, nhìn mọi người xung quanh: "Vực trấn thủ hiện giờ..."

Nói đến đây, biểu cảm của Tử Nhược Yên bỗng nhiên cứng đờ.

Nàng đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bên cạnh Lạc Nữ Ai.

Lạc Nữ Ái thấy Tử Nhược Yên nhìn mình: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Tiêu lang quân đâu?" Tử Nhược Yên vội vàng hỏi, lông mày hơi run run.

Lạc Nữ Ái lắc đầu, nhìn về phía Tử Nhược Yên: "Chẳng lẽ ngươi mù rồi à, Tiêu ca ca rõ ràng đang ngồi bên cạnh... Ủa?2?2"

"Xem ra, tốc độ của Tiêu công tử quá nhanh, rời đi không có tiếng động, chúng ta không phát giác được." Long Khâu Bạch Thanh đang nhai gì đó trong miệng, chậm rãi lên tiếng.

Nàng vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người hơi thay đổi, trở nên có chút cổ quái.

Rời đi rồi...

"Tiêu đại nhân, chẳng lẽ ngài ấy..." Lông mày Trương Bằng Vân run run, như nhớ ra điều gì đó.

Lúc trước, tại cung điện Thanh Thiên của mình, ngài ấy cũng động thủ với Tử Đông Lai - kẻ đã chủ động bại lộ thân phận.

Vụ va chạm sau trận chiến đã khiến đám người Tiêu Thiên đang ẩn náu trong đại điện vô tình bạo lộ.

Ông cũng không biết đám người Tiêu Thiên đã đi theo ông từ lúc nào.
Bình Luận (0)
Comment