Chương 842: Ai bảo con vừa khéo còn sống chứ
Chương 842: Ai bảo con vừa khéo còn sống chứChương 842: Ai bảo con vừa khéo còn sống chứ
Chương 842: Ai bảo con vừa khéo còn sống chứ
Âm rầm!
Sức mạnh nắm đấm của Tiêu Thiên xuyên qua lỗ hổng không gian, trực tiếp bao phủ thân thể của ông, đánh nát toàn bộ thân thể của ông.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài khu vực lãnh địa phá giải trận pháp, trong hư không.
Từ Vận Hỏa vui mừng khôn xiết nhìn bóng dáng hiện lên trong trận pháp truyền tin trước mặt: "Phụ thân, bên chỗ con có một tin tức, muốn bẩm báo với người!"
"Ồ?" Bóng dáng đối diện kia, nhìn vẻ mặt vui mừng nhướng mày của nhi tử, ông có chút tò mò: "Có vẻ như là một tin tốt?"
"Ừ, nhi tử, sao con không nói gì nữa?"
"Khoan đã, ánh lửa trên mặt con ở đâu ra vậy, phương tiện hư không này bốc cháy rồi hả?"
"Không đúng, tại sao lúc nãy, hình như vi phụ nghe thấy một tiếng nổ vang, chẳng lẽ phương tiện phi hành của con có vấn đề à?"
"Nhi tử, con nói chuyện đi!"
Từ Thắng Anh nhìn trận pháp truyền tin đối diện, nhi tử Từ Vận Hỏa của mình, nụ cười phát ra từ trong lòng ở trên mặt, hoàn toàn cứng ngắc.
Chỉ im lặng nhìn về phía trước, vẻ mặt dại ra, dường như bị thứ gì đó làm cho kinh ngạc.
Nói đùa.
Có thể không kinh ngạc sao?
Từ Vận Hỏa trừng lớn hai mắt của mình, nhìn tất cả những chuyện xảy ra trước mắt.
Ở chính giữa phía trước, chỗ cách phương tiện phi hành trong hư không không xa, bên trong hư không hắc ám.
Màn chắn thế giới của lãnh địa phá giải trận pháp thứ hai mươi mốt, đã bắt đầu phồng to lên, hơn nữa mơ hồ có ánh sáng lửa lộ ra.
Chiếu rọi khiến khuôn mặt hắn đỏ bừng!
Bùm!
Âm thanh nổ vang dữ dội lại vang lên một lần nữa.
Một cỗ sức mạnh bá đạo không thể giải thích được trực tiếp phá vỡ màn chắn thế giới kia, rồi xuyên qua đó.
Men theo hướng đó, tất cả những dòng chảy hỗn loạn trong hư không trên đường đi ngang qua đều bị xóa sạch.
Bùm! !I
Lại nổ tung một lần nữa, ầm ầm nổ vang.
Lãnh địa phá giải kia hoàn toàn sụp đổ, vỡ nát trước mắt hắn, để lộ tình hình bên trong.
Giống như lãnh địa phá giải trận pháp mà hắn tọa trấn lúc trước, hắn nhìn thấy rõ ràng chủ tinh bên trong lãnh địa phá giải này, đã bị xuyên qua. Không chỉ có như thế, những tinh thân khác, thậm chí còn bị sức mạnh không biết tên chấn động rách ra, chia thành nhiều bộ phận khác nhau chậm rãi trôi nổi xung quanh.
Chuyện khiên người ta đau đầu nhất, đồng thời không thể cứ vãn được tình hình hiện nay, chính là Đại Nhật Viêm tinh ở chính giữa phía trước.
Đang không ngừng phồng to, rõ ràng đã bị đòn tấn công kia dẫn động, sắp nổ tung.
Âm ầm rầm! ! I
Tiếng nổ đáng sợ lần nữa vang vọng, khiến phương tiện phi hành trong hư không của Từ Vận Hỏa cũng đang không ngừng lắc lư, rung lắc điên cuồng.
Cuối cùng Đại Nhật Viêm tinh đã nổ tung, hóa thành ngọn lửa nuốt chửng tất cả, không ngừng nuốt chứng những tinh thân vỡ vụn kia.
Lãnh địa phá giải trận pháp thứ hai mươi mốt, giờ phút này đã trở thành lịch sử, không còn tồn tại.
Từ Vận Hỏa càng nhìn càng khó chịu, vẻ mặt càng thêm bi phẫn.
Các lỗ mô mềm trên cổ, liên tục phun ra khí nóng cháy rực, đồng thời cuối cùng biến thành ngọn lửa đỏ rực rỡ, liên tục phun ra từ bên trong cơ thể.
Chỉ cần từ dấu vết này, Từ Vận Hỏa liền nhìn ra, người ra tay, và người dùng thủ đoạn khiến hai lãnh địa phá giải xảy ra chuyện, là cùng một người
Người hoặc là thế lực ra tay, từ đầu đến cuối đều là một!
Hắn thật sự nghĩ không ra, dựa vào cái gì, ức hiếp người khác đúng không?
Mình chỉ muốn rèn luyện, muốn lập được công lao để lên chiến trường, để lấy được một vi trí tốt, có thể phát huy tài năng của bản thân.
Tốt nhất là biểu hiện thật tốt, tranh thủ được cơ hội lẻn vào trong Tàng Linh.
Lúc nãy chính là cơ hội tuyệt vời để kiến công lập nghiệp, hắn không hy vọng sống dưới cái bóng của phụ thân mình trong mọi việc.
Chẳng qua chỉ muốn nỗ lực, chứng minh bản thân một chút mà thôi.
Tại sao phải nhằm vào mình, hắn đến lãnh địa phá giải trận pháp nào, thì nơi đó liên nổ tung.
Người ta nói sự bất quá tam, đây cũng là lần thứ ba đó, cũng là cùng một người hoặc là cùng một thế lực ra tay.
Có cần thiết không, cứ bám theo mình không chịu bỏ qua?
"Tạo nghiệp mài ! !" Từ Vận Hỏa đạp mạnh xuống sàn nhà, nắm hai quyền đấm lung tung vào trong không khí, đánh một bộ Vương Bát quyền.
Hắn quá tức giận, quá ấm ức.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ở đầu bên kia trận pháp truyền tin, Từ Thắng Anh vội vàng hỏi, ông cau mày lại.
Ông hơi lo lắng cho sự an toàn của nhỉ tử, tiếng nổ mạnh trước đó quá lớn.
Từ Thắng Anh hơi lo lắng, có xảy ra chuyện lớn gì không.
"Ha ha...' Sự bất lực hiện lên trên khuôn mặt Từ Vận Hỏa, nhìn về phía phụ thân được ngưng kết trong trận pháp truyền tin: "Phụ thân không cần lo lắng, tính mạng của hài nhi không gặp nguy hiểm." "Không sao là tốt rồi, lúc nay con muốn nói gì với vi phụ vậy?" Từ Thắng Anh thở phào nhẹ nhõm, ông gật đầu với nhi tử, đồng thời trong lòng nảy sinh nghi ngờ, nhìn đối phương hỏi.