Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 863 - Chương 863: Nâng Chén Rượu Nói Chuyện

Chương 863: Nâng chén rượu nói chuyện Chương 863: Nâng chén rượu nói chuyệnChương 863: Nâng chén rượu nói chuyện

Chương 863: Nâng chén rượu nói chuyện

"Thân Vương đại nhân, có thể nghỉ ngơi được không?" Chung Linh đứng tấn ở đó, mồ hôi đầm đìa, tóc dính bết vào mặt, tức giận trừng mắt với Tiêu Thiên.

"Không được không được, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi đã quá lười biếng." Tiêu Thiên giơ đũa chỉ vào Chung linh đang đứng tấn: "Xem tốc độ tiến bộ thực lực của ngươi đi, giảm còn tám phân thôi, quá đáng."

"Ở đâu ra chuyện thực lực có thể tăng lên liên tục chứ!" Chung Linh phản bác.

Tiêu Thiên không khỏi xua tay: "Không được không được, vẫn phải chăm chỉ luyện công mới được, ngươi và Lưu Diễm là những người đầu tiên cùng ta luyện võ, nếu thực lực quá tệ thì bản vương biết để mặt mũi vào đâu hả?”

Chung Linh tỏ vẻ đau khổ, thần trận dưới chân không ngừng gia trì áp lực lên nàng.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức, tại sao mỗi lần nhìn thấy Thân Vương đại nhân, nàng đều phải luyện khổ công chứ!

"Đại nhân cũng vì muốn tốt cho con, dù sao thiên phú có hạn, nếu không cố gắng một chút thì sao được." Chung Dương Minh cũng gật đầu lia lịa, nhìn về phía con gái: "Quả thật gần đây con rất lười biếng."

"Không phải ai cũng giống như người, có thiên phí biến thái như vậy." Chung Linh ủy khuất, miệng lầm bà lâm bầm: "Lần nào cũng như thế này..."

Mà trên bàn, Chung Dương Minh quay trở lại chuyện chính: "Tiêu đại nhân, cuộc thẩm vấn lúc trước đã có manh mối rồi."

"Bàn giao như thế nào?" Tiêu Thiên hỏi lại.

Chung Dương Minh không lên tiếng, chỉ vung tay lên, bên cạnh xuất hiện một đống đồ vật.

Tiêu Thiên nhìn qua liền phát hiện đống đồ này rõ ràng là ngọc thư.

Ngọc thư tuy nhỏ nhưng có thể ghi chép rất nhiều nội dung, một đống lớn như thế này, chỉ e nội dung ghi chép phong phú đến đáng sợ.

"Thủ đoạn thẩm vấn của Đế Vũ - phủ chủ phủ Trường Thanh kia quá biến thái, lần sau ngài nên đổi người khác làm đi." Chung Dương Minh thở dài nhìn ngọc thư: "Ta đã tìm rất nhiêu người để xem giúp, nếu không thật sự xem không hết."

Tiêu Thiên nhìn một đống ngọc thư trên mặt đất kia, lông mày giật giật: '..."

Tiêu Thiên trầm mặc một lát, nhìn sang Chung Dương Minh: "Chẳng phải thẩm vấn từ đầu đến cuối, hắn đều nghe hay sao?"

"Ngươi trực tiếp bảo hắn bẩm báo trọng điểm là được mà?”

Nghe Tiêu Thiên nói vậy, Chung Dương Minh vuốt trán: "Chỉ nghe mỗi hắn kể lại thì sao được, ta vẫn phải duyệt lại một lượt, lỡ như hắn bỏ qua chỉ tiết nào trong đó thì sao?"

"Suy cho cùng, chuyện vô cùng trọng đại, nói không chừng còn có vài tình tiết nào đó ẩn trong những chỉ tiết này."

Tiêu Thiên chớp mắt, không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn Chung Dương Minh: "Sau đó thì sao, ngươi hiểu được gì rồi?" Lúc này, vẻ mặt của Chung Dương Minh trở nên nghiêm túc: "Dựa vào nội dung thẩm vấn đã được bàn giao, việc xâm nhập của linh tộc Huyễn Ảnh không phải là chuyện xảy ra trong những năm gần đây."

"Mà vào thời đại của Nhân Hoàng, bọn họ đã xâm nhập thông qua chiến trường hư không vào lần công phá đầu tiên."

"Chỉ là khi đó linh tộc Huyễn Ảnh xâm nhập vào đây chỉ với một mục đích duy nhất, đó là phong ấn bản thân vào giấc ngủ sâu, đề phòng trường hợp khẩn cấp."

Tiêu Thiên sửng sốt một lát rồi hỏi: "Việc này có hàm ý gì?"

"Tại sao Tàng Vũ lại có thể giả định trước rằng họ sẽ thua trận trước khi trận chiến bắt đầu?" Chung Dương Minh hơi nheo mắt hỏi lại Tiêu Thiên: "Bọn họ là phe chủ động tấn công nên chắc chắn là đã chuẩn bị chu toàn rồi."

"Đánh giá từ tình huống hiện tại mà chúng ta đã biết, thực lực tổng thể của bên Tàng Vũ có vẻ như mạnh hơn chúng ta lúc trước.'

"Cộng thêm chuyện của vực trấn thủ và tộc Cổ Thần..."

Chung Dương Minh còn chưa nói hết thì Tiêu Thiên đã hiểu: "Trước đây Tàng Vũ đã đánh thua Tàng Linh rất nhiều lần, nếu không bọn họ sẽ không cẩn thận như thế."

"Vào thời đại rất lâu về trước, Tàng Vũ có vẻ thua rất thê thảm nên đã hình thành bóng ma tâm lý, nếu không người ra quyết sách sẽ không cẩn thận từng li từng tí như vậy."

Chung Dương Minh gật đầu, nâng chén hướng về phía Tiêu Thiên: "Vậy thì ta càng tò mò, trong quá khứ Tàng Vũ đã thua rất nhiều lần nhưng tại sao vẫn cố chấp tấn công Tàng Linh chúng ta, rốt cuộc là bọn họ có mưu đồ gì?"

"Ví dụ những cuộc xung đột gần đây nhất, mặt ngoài là đôi bên giằng co qua lại thăm dò lẫn nhau."

"Nhưng điều này cũng chứng tỏ bên phía Tàng Vũ chưa chuẩn bị đầy đủ mà đã hành động một cách vội vàng.

"Kiểu hành động vội vàng này khiến ta cảm thấy giống như là bọn họ chỉ đang thăm dò tình báo và thử vận may hơn."

"Thuận tiện còn tạo áp lực nhất định cho Tàng Linh chúng ta, giúp những thành viên ẩn náu bên bọn họ dễ dàng chấp hành kế hoạch và làm tốt công tác chuẩn bị."

"Nhưng dù thế nào đi nữa, hành động của bọn họ quá mức vội vàng và thiếu kiên nhẫn, tựa hồ có chuyện gì đó đang buộc bọn họ phải nhanh chóng hành động."

Nói đến đây, Chung Dương Minh vừa suy nghĩ vừa vuốt ve cằm của mình.

"Cấp bách ư?" Tiêu Thiên nghĩ đến lệnh bài của Trương Bằng Phi và cả đầu người rực lửa kia, có khi nào bọn họ có liên quan đến nhau không?”
Bình Luận (0)
Comment