Chương 869: Đại đạo chiến tranh hoàng kim
Chương 869: Đại đạo chiến tranh hoàng kimChương 869: Đại đạo chiến tranh hoàng kim
Chương 869: Đại dao chiến tranh hoàng kim
"Tuyết Kiến Đức muốn ra tay hay không, không được liều mạng." Lúc này, đại biểu của một thế lực đột nhiên lên tiếng: "Hiện giờ chúng ta là người trên một con thuyền, không ai đi được."
Đối mặt với câu hỏi, Tuyết Kiến Đức cũng hít sâu nhìn qua Hoa Tài Đầu và Đế Tân Lộ mặc hắc bào.
Bọn họ là người mà lão đệ Tuyết Phú Quý mang đến, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn như vậy sao?
"Kết thúc rồi." Lúc này, Đế Tân Lộ bỗng nhiên mở miệng khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Có ý gì?
Cái gì kết thúc rồi?
"Ha ha ha ha ha..." Tuyết Phú Quý bị đánh trên không trung phía xa bỗng nhiên bùng nổ tốc độ, chạy ra khỏi vòng vây, cất tiếng cười to: Chung cực của Bát Cực ý thành công rồi!"
Nhưng lúc Tuyết Phú Quý vừa mới rời khỏi vòng vây, một bóng người bỗng nhiên từ trong tối lao ra tấn công ông.
Răng rắc!
Sức mạnh đại đạo trên quyền của người đánh lén vỡ vụn, cả nắm tay đều bị Tuyết Phú Quý nắm chặt.
Đùng!
Trong cơ thể Tuyết Phú Quý giống như có thêm tiếng sấm vang lên, thân hình đột nhiên cao vút.
Thịt mỡ cả người bắt đầu thắt chặt rồi bành trướng, quần áo trên thân đã không che chắn nổi, hoàn toàn nổ tung lộ ra cơ thể bá đạo rắn chắc như thần thiết đúc.
Tuyết Phú Quý vốn mập mạp nháy mắt biến thành mãnh nam cơ bắp tóc bạc, mái tóc bạc nổ tung làm đứt đoạn dây đai, đón gió tung bay.
Cơ bắp cả người nảy lên, nhiệt độ nóng rực sinh ra khiến máu tươi trên người bốc hơi hóa thành sương mù huyết sắc.
Miệng vết thương không ngừng khép lại.
Tuyết Phú Quý hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, nhẹ nhàng dùng sức bóp nát cánh tay của người đánh lén thành bột mịn.
Cười nhạo tiếng kêu thê thảm của đối phương.
"Yếu đuối vô lực!"
Biến hóa thình lình xảy ra giữa không trung quá mức kinh người.
Trong nhất thời, người vây xem ở đây đều trừng to mắt, không thể tin nhìn tình hình trên không.
"Ha ha ha, quả nhiên!" Tuyết Lăng Bắc cất tiếng cười to, ôm huynh trưởng Tuyết Kiến Đức bên cạnh: "Chính là hình dáng này, lúc trước huynh trưởng tới cứu chúng ta chính là trong dáng vẻ như thế."
Tuyết Kiến Đức đứng tại chỗ, bị Tuyết Lăng Bắc bên cạnh túm lấy lắc không ngừng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
Chỉ riêng tình cảnh hiện ra trên không đã khiến ông thả lỏng không ít.
Từ khí thế hiện giờ mà Tuyết Phú Quý phát ra, chỉ sợ những người đánh lén căn bản không tính là gì. Khó trách người đi theo đệ đệ Tuyết Phú Quý đến không chút hoảng hốt, có vẻ đã sớm biết tình hình.
"Nhưng thật ra phải cảm ơn các ngươi cùng lão phu ở đây tôi luyện tài nghệ bản thân." Tuyết Phú Quý nhanh chóng nắm chặt hai đấm, cơ bắp cả người căng thẳng nhếch miệng cười: 'Là quà cảm ơn, lão phu tiễn các ngươi lên đường."
Vùi
Gần như là trong nháy mắt, không gian bốn phía của Tuyết Phú Quý đều hơi chấn động, tốc độ âm ầm bùng nổ, trong nháy mắt vọt tới trước mặt một người vây công lúc trước.
Thân xác khổng lồ bá đạo của ông tiến lên phía trước, kình phong cuốn đi khiến thân thể của người xúm lại bốn phía đều lắc lư.
Trong đó một tay đấm của dòng họ Tuyết thị tiến lên, còn chưa kịp phản ứng lại trước mặt đã bị bóng đen bao phủ.
Hắn ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Tuyết Phú Quý đang ở phía trước.
Bao cát hình người mập mạp tùy ý bọn họ đánh đấm, lúc này giống như hóa thành mãnh thú cuồng bạo hình người, ánh mắt nuốt người đang gắt gao nhìn chằm chằm mình.
"Cái này... cái này không nên..." Người vây công này nhìn Tuyết Phú Quý trước mặt, trong miệng lẩm bẩm ra tiếng, trong vẻ mặt có chút bối rối.
Hắn còn không kịp né tránh, Tuyết Phú Quý trước mặt đã vung quyền đến.
Rầm!
Một quyên rắn chắc này đánh lên người hắn, sức mạnh đại đạo tràn ngập cả người căn bản không thể chống lại, nháy mắt hắn nổ tung biến mất thành hư vô quay về giữa trời đất.
Linh khí hộ thân kia càng yếu ớt có chút buồn cười.
Chỉ là mặt ngoài nắm tay của Tuyết Phú Quý nhẹ nhàng đánh xuống đã vỡ vụn thế rồi.
Xil
Cả thân thể căn bản không thể chịu nổi lực đạo cực mạnh trong sức mạnh cuồng bạo của Tuyết Phú Quý, nháy mắt nổ thành một đống huyết vụ.
"Người tiếp theo!" Tuyết Phú Quý cười lạnh lẽo, thân thể quay trở lại phóng tới bên cạnh.
Người bị nhìn chằm chằm đó sợ đến hồn vía lên mây, quay đầu muốn chạy trốn.
Rất đáng tiếc, nháy mắt hắn vừa mới lao ra, bản thân đã ngừng lại.
Quay đầu nhìn thì phát hiện chỗ mắt cá chân đã bị Tuyết Phú Quý nắm lấy, hơn nữa ánh mắt giao hội với đối phương.
Hắn nhìn Tuyết Phú Quý lẽ ra là con dê núi đợi làm thịt, tóc bạc bay múa, bóng của ông giống như một người khổng lồ nhỏ che lấp cả người hắn, không nhìn thấy ánh sáng.
Trên khuôn mặt trong bóng đen kia bởi vì cười lên nên răng nanh lộ ra lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Âm thanh trêu tức của Tuyết Phú Quý cũng theo đó truyền qua: "Ngươi muốn chạy đi đâu?"
Người bị bắt lấy, biểu cảm nháy mắt tuyệt vọng, cả người phát run.