Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung (Dịch)

Chương 871 - Chương 871: Nhưng Khiến Ca Ca Nghĩ Mà Sợ

Chương 871: Nhưng khiến ca ca nghĩ mà sợ Chương 871: Nhưng khiến ca ca nghĩ mà sợChương 871: Nhưng khiến ca ca nghĩ mà sợ

Chương 871: Nhưng khiến ca ca nghĩ mà sợ

"Tuyết lão gia tử, người gây họa cho thế giới giới vực đã bị bọn ta chém giết." Tiểu tướng thần quân Vạn Vật trên chiến xa dẫn đầu dẫn người đó xuống dưới, đi đến trước mặt Tuyết Phú Quý.

Hắn chính là phó tướng của Đế Tân Lộ, Đế Phúc Vân.

Bichl

Người trong tay bị hắn đập đến trước mặt Tuyết Phú Quý, trên đại đạo chiến tranh màu vàng kim hình thành hiện lên tiếng vang.

"Người này vội vàng hấp tấp, vừa hay bị bọn ta phát hiện, nhìn khí tức và cách ăn mặc có lẽ là có vấn đề, nên đã bắt qua đây." Đế Phúc Vân chỉ vào ác nô đã bị dọa đến phát run trên mặt đất, chắp tay về phía Tuyết Phú Quý.

"Ha ha ha, vất vả rồi." Tuyết Phú Quý cất tiếng cười to, vỗ vào vai của Đế Phúc Vân trước mặt.

Đế Phúc Vân co giật khóe miệng: "Vất vả thì không, trái lại sức lực của lão gia tử ngươi lớn đó, ta không chịu được."

"Chậc ha ha ha, thật ngại quá, trước đó có cảm ngộ, thực lực lần nữa tinh tiến, thoáng cái không khống chế được." Tuyết Phú Quý hơi ngượng ngùng, bắp thịt cả người buông lỏng, lần nữa biến thành dáng vẻ ngây thơ chân thành mập mạp.

Ông lần nữa biến trở lại, lập tức lấy ra áo bào khoác trên người mình, hơn nữa còn lấy ra bình ngọc.

Rút nắp bình ra, có màu sắc đa dạng, đan dược ẩn chưa dược lực nồng đậm bị ông ném vào trong miệng nhai.

"Phù, thoải mái." Tuyết Phú Quý cảm nhận được dược lực lưu chuyển trên dưới toàn thân, thỏa mãn thở dài một hơi: "Đứa trẻ Tiểu Tiêu nói không sai, mỗi lần rèn luyện xong, bổ sung năng lượng sẽ hồi phục nhanh hơn, hiệu quả cũng sẽ tốt hơn."

Ác nô ngã trên mặt đất, không thể tin nhìn Tuyết Phú Quý: "Rèn... rèn luyện?"

Hắn nhìn Tuyết Phú Quý như nhìn quái vật.

Tất cả trước đó chỉ là rèn luyện ở trong mắt của đối phương?

"Hừ, nếu không thì sao?" Tuyết Phú Quý hừ lạnh, rồi vỗ vào ngực của mình: "Lão phu là kỳ tài luyện võ, đứa trẻ Tiểu Tiêu còn công nhận, ngươi thì hiểu cái gì chứ."

Tuyết Phú Quý nói xong thì nhấc đối phương lên khỏi mặt đất: "Con chó như ngươi, lúc trước rất hống hách, bây giờ cup đuôi lại rồi à?”

"Mặc kệ, dẫn ngươi đi quỳ nhị ca và lão đệ rồi hãng nói."

Nói xong, ông dẫn theo ác nô này nhảy qua tường thành.

Đám người Đế Phúc Vân không vào thành mà tản ra bốn phía, canh gác bốn phương, đề phòng.

Tiện thể điều tra cẩn thận bốn phía có mai phục gì, có cơ quan bí ẩn gì hay không.

Hoặc là nói, bốn phía có bên thứ ba ẩn núp, muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi hay không.

Cho dù không có gì cả, bọn họ cũng muốn tưởng tượng kẻ địch có thể tiến công bất cứ lúc nào, rồi đề phòng. Hơn nữa phải sớm bố trí ít trận pháp va cạm bẫy, tránh xuất hiện tình hình đột nhiên gì đó.

Tất cả mọi chuyện đều là lúc trước huấn luyện, Tiêu Thiên qua đây xem, đưa ra đủ loại yêu cầu.

Tiêu Thiên bày tỏ bọn họ ra ngoài hành quân hành sự nhất định phải đề phòng theo như điều lệ của hắn.

"Không thể không đề phòng, ngươi vĩnh viễn không biết rốt cuộc có bao nhiêu người muốn hại ngươi!"

Đây là dặn dò của Tiêu Thiên dành cho bọn họ, cũng được mọi người ghi nhớ ở trong lòng.

Bịch!

Sau khi Tuyết Phú Quý đáp xuống tường thành thì trực tiếp ném tên ác nô trong tay đến trước mặt nhị ca Tuyết Kiến Đức.

Sau đó, ông nhìn về phía bốn đại diện thế lực, thoáng chắp tay: "Các vị, chuyện của Tuyết gia lan đến mọi người, thật sự là xin lỗi."

Nhìn Tuyết Phú Quý trước mặt đã biến thành dáng vẻ quen thuộc, đại diện bốn thế lực thấp thỏm lo âu, vội vàng xua tay.

"Không có không có, Tuyết hội trưởng nói quá lời rồi."

"Hây, hiện giờ người ta là lão tổ Tuyết gia, ngươi còn nói là hội trưởng, không tôn trọng rồi."

"Đúng thế, lời vừa nãy của Tuyết lão tổ quá khách sáo rồi, chúng ta đều là người của Hoàn Sơn giới, tất nhiên là phải cùng tiến cùng lùi."

"Đúng vậy, nếu không phải Tuyết lão tổ kịp thời ra tay chém giết những ác đồ đó, cứu chúng ta trong lúc nguy nan, chỉ sợ đã sớm bỏ mạng."

Đại diện bốn phương thế lực đều lộ ra nụ cười lấy lòng, giọng điệu nói chuyện rất nịnh nọt Tuyết Phú Quý.

Du à, không nit not mà được à?

Gia trước mặt, một quyền là có thể đánh bạo bọn họ đó.

Tạm không nói đến gia này, chỉ với mấy cường giả đi qua đây với ông, uy áp như ẩn như hiện trên người ông cũng đủ khiến người ta khiếp sợ.

Chứ đừng nhắc đến thần quân thần tộc Vạn Vật xung phong đến trước đó, uy áp chiến trường xung phong đến, nếu không phải bọn họ từng đi qua chiến trường hư không chém giết, chỉ sợ đã sớm bị dọa tè ra quần.

Trong lòng mỗi người bọn họ cũng đang lẩm bẩm.

Trên thân Tuyết Phú Quý trước mặt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao trong thời gian ngắn ngủi lại thay đổi đáng sợ đến vậy.

Sức mạnh dưới trướng có được cũng kinh khủng đến vậy?

"Hội trưởng!" Thành chủ dẫn theo người của thương hội khác, cũng vội vàng ghé sát lại.

Ông nhìn dáng vẻ của Tuyết Phú Quý đã hồi phục như ngày thường, cũng không còn khẩn trương sợ hãi nữa.
Bình Luận (0)
Comment