Chương 892: Chẳng trách còn có thể sống sót
Chương 892: Chẳng trách còn có thể sống sótChương 892: Chẳng trách còn có thể sống sót
Chương 892: Chẳng trách còn có thể sống sót
Tuyết Trang Tỉnh càng nhìn càng kinh hãi, càng nói càng cảm thấy kỳ quái, ông không thể hiểu nổi tình hình bên dưới.
So sánh với nhau thì biểu cảm của Tuyết Nguyên Diệt lạnh lùng hơn rất nhiều nhưng ông vẫn cau mày: "Xuống trước đã rồi nói, tộc nhân đều đang nhìn, không hay lắm."
Sau đó, hai người đỡ lấy Tuyết Hoa Thuần, dẫn theo mấy người lác đác sau lưng đáp xuống đất, bước tới phía trước đại tiệc yến hội này.
Mọi người ở trên mặt đất cũng đồng loạt đứng dậy, xúm lại xem tình trạng của mấy người trước mặt.
Thương tích của bọn họ đều không nhẹ, nhất là Tuyết Hoa Thuần, khí tức uể oải, đầu óc có chút mơ mơ màng màng.
"Chấn Thiên..." Khi nhìn thấy con trai mình, Tuyết Hoa Thuần hoàn toàn trụ không nổi nữa, lập tức té Xiu.
Tuyết Chấn Thiên vội vàng xông tới trước mặt phụ thân: "Phụ thân, người bị sao vậy?"
Bất luận Tuyết Chấn Thiên gào to như thế nào, Tuyết Hoa Thuần đã hôn mê và không có bất kỳ phản ứng nào.
"Hắn bị trọng thương, mau đi chữa trị trước đã, không nên ở lại nơi này lâu." Tuyết Nguyên Diệt vội vàng lên tiếng và đẩy Tuyết Chấn Thiên ra, ông cùng Tuyết Trang Tỉnh dìu Tuyết Hoa Thuần vào bên trong.
Khi dẫn Tuyết Hoa Thuần vào trong, Tuyết Trang Tỉnh nhìn về phía một vị Thái Thượng trưởng lão: "Trưởng lão, ngài am hiểu trị thương, mau mau đến xem hắn đi."
Thái Thượng trưởng lão kia vốn có chút hoảng hốt, lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng đi theo bọn họ.
Một đoàn người vội vàng rời đi, trong nháy mắt, nhân vật chính của vở kịch đã biến mất cùng với một vài vị cấp cao trong tông tộc Tuyết thị.
Nhưng sau khi bọn họ rời đi, mọi người chợt phát hiện ra một người trẻ tuổi đang điên cuồng ngấu nghiến đồ ăn của mình, như thể chưa từng được ăn cơm vậy.
Với tốc độ nhanh chóng mặt, hắn quét sạch sành sanh đồ ăn trên bàn, nhét phông hai má, rồi vội vàng đuổi theo bọn họ.
Nhiều tộc nhân tông tộc Tuyết thị thấy vậy đều trợn tròn mắt.
Tên nhóc này cũng mặc vương bào, nhìn không giống hạng người không có cơm ăn.
Tiêu Thiên vì tham ăn mà tụt lại phía sau, khi đi tới trạch viện phủ đệ Tuyết Hoa Thuần thì đã bắt đầu trị liệu rồi.
Bầu không khí trong sân có chút nặng nề.
Đám người Tuyết Trang Tĩnh và Tuyết Nguyên Diệt cũng bị thương không nhẹ, đều đang trị thương ở trong phòng, không có rời đi.
Mấy vị Thái Thượng trưởng lão đi theo, còn có mấy người Tuyết Chấn Thiên, Tuyết Quân Tuấn đều nhìn nhau, thường xuyên nhìn vào trong phòng.
Ánh mắt tràn đầy sự lo lắng. Ngoại trừ sự lo âu, vẻ mặt còn tràn ngập sự tò mò.
Bọn họ rất muốn biết, rốt cuộc các bậc cha chú đã xảy ra chuyện gì mới biến thành cái dạng này.
Làm sao mà những người không ưa gì nhau, thường xuyên gây chiến với nhau trước khi rời đi, lại có thể hỗ trợ lẫn nhau để quay về.
KétI
Thái Thượng trưởng lão này, không hổ là người am hiểu trị thương.
Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, những người được gọi là trưởng bối này đã khôi phục rất nhiều.
Trong một thời gian ngắn, bọn họ không được động thủ chém giết, nhưng nếu ra ngoài trò chuyện thì không có vấn đề gì.
Trong số đó, Tuyết Hoa Thuần cũng bước ra ngoài nhưng sắc mặt lại rất nhợt nhạt.
"Phụ thân không sao chứ?" Tuyết Chấn Thiên vội vàng chạy tới trước mặt Tuyết Hoa Thuần, lo lắng hỏi thăm.
Nghe con trai hỏi thăm, Tuyết Hoa Thuần tái nhợt ho khan hai tiếng, xua tay: "Chưa chết được, đám tạp nham đó thủ đoạn ra tay thật hung ác, cũng may hai tên này không gây trở ngại nên vẫn nhặt được cái mạng về."
Nghe Tuyết Hoa Thuần nói vậy, Tuyết Nguyên Diệt hừ lạnh lùng: "Ngươi nên cảm thấy may vì ấn ký trên người bọn ta không bộc phát, không thì đã đánh lén, trực tiếp tiêu diệt ngươi, khỏi trở về gặp con trai được luôn."
Tuyết Trang Tỉnh thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu: "Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, vấn đề lớn nhất bây giờ chính là chiến trường hư không cỡ lớn đang mở ra, đó chính là phiền toái."
Mọi người trong sân đồng loạt nhìn về phía Tuyết Trang Tỉnh, hiển nhiên giật mình không thôi.
Chiến trường hư không cỡ lớn mở ra là có ý gì.
"Mới à?" Tuyết Chấn Thiên lập tức phản ứng lại, quay sang hỏi tộc trưởng tiền nhiệm trên danh nghĩa.
Tuyết Trang Tỉnh gật đầu, sắc mặt trầm trọng: "Đúng vậy, đúng là cái mới mở."
"Nói đến đây, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Sao trực tiếp chọn luôn tộc trưởng tân nhiệm của tông tộc rồi?"
Tuyết Nguyên Diệt cũng tỏ vẻ nghi hoặc, quay sang nhìn con trai Tuyết Quân Tuấn.
"Còn nữa, các vị trưởng lão, thế này...' Tuyết Trang Tỉnh cũng nhìn về phía các vị Thái Thượng trưởng lão.
Nhưng khi đối mặt với câu hỏi của hai người bọn họ, bất luận là Tuyết Quân Tuấn hay là các vị Thái Thượng trưởng lão đều không lên tiếng.
Ngược lại, bọn họ đều không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía Tiêu Thiên.
Trong ánh mắt mang chút tia thăm dò và xin chỉ thị.
Đám người Tuyết Trang Tỉnh vừa quay về cũng bị cử động của bọn họ làm cho sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên.
Tại sao hỏi mà bọn họ không những không trả lời, còn nhìn sang người trẻ tuổi này.